Chưa dứt lời trào phúng, Triệu Minh Minh đã được đám "tiểu muội" hùa theo cười nhạo. Tiếng cười vừa tắt, ả lại vênh mặt lên, buông lời cay độc: "Tao vốn ghét cái bộ dạng tiểu bạch liên của mày rồi! Đúng là xui xẻo!" Nói xong, ả không ngần ngại dẫm lên những quyển sách Thịnh Cảnh vừa đánh rơi.
Những lời cay nghiệt nhắm thẳng vào nỗi đau của Thịnh Cảnh, thậm chí còn xúc phạm đến người cha quá cố và Tô tỷ tỷ thân thiết. Bàn tay cô đặt trên bàn run nhè nhẹ, cố gắng kìm nén cơn giận. Cuối cùng, cô bật dậy, lớn tiếng quát: "Một lũ mồm mép độc địa, cút hết đi!"
Triệu Minh Minh ngạc nhiên khi thấy Thịnh Cảnh dám phản kháng. Khuôn mặt béo nần của ả đỏ bừng vì tức giận, run rẩy gầm lên: "Mày làm cái gì mà lên mặt? Tưởng mình còn là tiểu công chúa nhà họ Thịnh chắc? Mẹ nó, nếu mày không biết thân biết phận, tao sẽ cho mày một bài học!" Nói rồi, ả ra lệnh cho đám "tiểu muội" lôi Thịnh Cảnh ra ngoài.
Thân thể Thịnh Cảnh vốn đã gầy yếu, bị đám người xô đẩy loạng choạng. Ngải Linh, bạn cùng bàn, biết mình là nguyên nhân khiến Thịnh Cảnh gặp nạn, vội vàng lao ra che chắn cho cô.
Thấy vậy, Triệu Minh Minh càng thêm điên tiết, gằn giọng: "Mẹ kiếp, hai con tiện nhân không biết điều, cho tao xử đẹp cả lũ!" Vừa dứt lời, ả đã giáng một cái tát trời giáng vào mặt Ngải Linh.
Triệu Minh Minh cao lớn gần mét bảy, nặng gần tám mươi cân, vóc dáng đồ sộ. Cái tát của ả khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngải Linh lập tức sưng đỏ, khóe miệng rỉ máu.
Cả lớp chỉ đứng xem náo nhiệt, không ai dám ra tay giúp đỡ. Triệu Minh Minh như một con chuột bẩn thỉu, ai động vào cũng chỉ rước họa vào thân. Cách hành xử của ả chỉ khiến người ta thêm khó chịu, không ai muốn dây dưa đến loại người như vậy.
Triệu Minh Minh và đám tay sai kéo lê hai cô gái ra hành lang, đến nhà vệ sinh. Hai người bị dồn vào một góc tường lạnh lẽo. Triệu Minh Minh cầm thùng nước trong nhà vệ sinh, múc đầy rồi hất thẳng vào người Ngải Linh.
Nước lạnh buốt tạt ướt sũng bộ đồng phục trắng xanh của Ngải Linh, vải áo dính chặt vào da thịt, làm lộ rõ những đường cong thiếu nữ đang tuổi dậy thì.
Cảnh tượng ấy càng khiến Triệu Minh Minh đỏ mắt vì ghen tị. Ả không nhịn được buông lời mắng nhiếc: "Mẹ kiếp, nhà thì nghèo rớt mồng tơi, mà phát triển thì tốt ghê. Thảo nào, không biết có bò lên giường lão già nào không, đúng là loại tiện nhân không biết xấu hổ!"
Thịnh Cảnh đang mặc áo khoác, thấy Ngải Linh ướt như chuột lột, vội vàng cởϊ áσ khoác khoác cho bạn, vừa chất vấn: "Các người muốn làm gì? Sắp vào lớp rồi, thầy cô sắp tới!" Nói rồi, Thịnh Cảnh định kéo Ngải Linh ra ngoài.
Nhưng Triệu Minh Minh làm sao có thể buông tha cho người đẹp hơn mình mà gia cảnh lại không bằng mình. Ả liền chỉ đạo đám tay sai: "Giữ chúng lại!"
Thịnh Cảnh cố gắng đẩy đám người trước mặt ra, chen đến chỗ Ngải Linh định dìu bạn đi. Hành động này như đổ thêm dầu vào lửa, chọc giận Triệu Minh Minh.
Ả dồn hết sức lực giáng một cái tát như trời giáng vào mặt Thịnh Cảnh. Một tiếng "bốp" vang lên chát chúa, má trái trắng nõn của cô lập tức sưng đỏ, hằn rõ năm ngón tay. Đầu cô bị đánh lệch sang một bên, trong đầu ong ong.
Cô loạng choạng, chân trái vướng vào chân phải, ngã nhào xuống đất. Trán cô đập vào cạnh bồn rửa tay, máu tươi nhanh chóng chảy dài xuống khuôn mặt. Lúc ngã, chân cô cũng bị vặn, đau đến tận xương tủy.
Thịnh Cảnh cảm thấy đầu óc quay cuồng, mũi cay xè. Cô cố gắng nén nước mắt, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Ngải Linh thấy Thịnh Cảnh bị chảy máu, sợ bạn ngất xỉu, vội vàng vùng khỏi đám người đang túm lấy mình, lao đến bên cạnh bạn, lớn tiếng gọi: "Thịnh Cảnh, Thịnh Cảnh, cậu có sao không? Cậu có ổn không?"
Ngải Linh không kìm được nước mắt, vừa khóc vừa mắng Triệu Minh Minh: "… Ô ô ô, các người muốn gϊếŧ người sao? Các người không sợ bị báo ứng sao?"
Triệu Minh Minh nhìn thấy máu của Thịnh Cảnh thì cũng hơi hoảng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cô ta nghĩ, "Cùng lắm thì chỉ là một đứa trẻ mồ côi, có gì to tát, rồi bố mẹ mình sẽ dùng tiền giải quyết được thôi."
Ả chẳng mảy may quan tâm, lười biếng nói: "Ở đây tao là luật, đây là cái giá phải trả vì dám cãi lời tao. Chúng mày còn gào cái gì? Gào nữa tao cho người xé rách miệng ra đấy."
Lúc này, lớp trưởng Lăng Uy và chủ nhiệm lớp Hà Mỹ Lâm vừa đi ngang qua nhà vệ sinh. Lăng Uy thấy đám người Triệu Minh Minh thì không nhịn được liếc vào, vừa vặn thấy Thịnh Cảnh nằm trên đất, trên trán còn có vết máu.
"Các em đang làm cái gì vậy?" Lăng Uy chất vấn. Gia đình Lăng Uy tuy không giàu bằng nhà họ Thịnh, nhưng cũng có hợp tác với nhau, thấy Thịnh Cảnh bị bắt nạt, cô không thể làm ngơ.
Hà Mỹ Lâm cũng thấy cảnh tượng trong nhà vệ sinh, cô không thể tin được, lớp mình lại có nạn bạo lực học đường. Cô giận tím mặt, bỏ cả tiết học, bắt đám học sinh gây chuyện phải vào văn phòng của mình chịu phạt.
Đầu Thịnh Cảnh vẫn còn choáng váng, chân lại bị trẹo nên đi đứng lảo đảo. Ngải Linh bị tạt nước, gió từ cửa sổ thổi vào khiến cả người cô run rẩy, lúc đỡ Thịnh Cảnh cũng khó khăn chống đỡ.
Lăng Uy không đành lòng, liền đỡ Thịnh Cảnh.
Sau khi tập hợp tất cả mọi người ở văn phòng, Hà Mỹ Lâm bắt đầu gọi điện cho phụ huynh từng người.
Triệu Minh Minh lại tỏ vẻ khinh thường, gọi phụ huynh thì sao chứ, chẳng phải bố cô ta dùng tiền là giải quyết được hết sao.
"Đến công ty, Tô Tố bắt đầu xem các loại báo biểu, phê duyệt văn kiện. May mắn là thế giới trong truyện này cũng không khác biệt quá nhiều so với thế giới thực tại. Công ty cũng có hình thức tương tự, nên cô bắt nhịp rất nhanh.
Cô vừa duyệt văn kiện thì lại bị kéo đi họp, lịch trình dày đặc, hết cuộc họp này đến cuộc họp khác khiến đầu óc Tô Tố quay cuồng.