Xuyên Không Thành Pháo Hôi, Đi Chinh Phục Phản Diện

Chương 5: Hơi Ấm Ngoài Mong Đợi

Kể từ khi có ký ức, ngoài cha ruột, Thịnh Cảnh chưa từng được ai ôm ấp thân mật đến vậy. Giờ đây, trong vòng tay một người phụ nữ, cô khẽ ngỡ ngàng, rồi một cảm giác bình yên lạ thường lan tỏa. Vòng tay ấm áp ấy khiến cô có chút tham luyến, như thể đó là nơi cô luôn tìm kiếm.

Từ ngày cha mất, một nỗi sợ hãi âm ỉ luôn gặm nhấm trái tim Thịnh Cảnh. Cô sợ phải đối diện với tương lai một mình, sợ sự cô độc và bất định sẽ nuốt chửng cô. Cô biết cha đã gửi gắm cô cho người phụ nữ trước mặt, người mang danh nghĩa "mẹ kế". Nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, sợ rằng người này cũng sẽ bỏ mặc cô, để cô tự mình vật lộn với cuộc đời.

Trước đây, sự an toàn là thứ xa xỉ trong lòng cô. Cô luôn nghĩ, một người kiêu ngạo và lạnh lùng như Tô Tố sẽ chẳng đoái hoài đến sự sống chết của cô. Nhưng sự thật lại khác xa những gì cô từng tưởng tượng. Sau khi mất đi người thân yêu nhất, mọi người xung quanh đều tìm cách gây áp lực với cô, vậy mà người duy nhất trao cho cô sự quan tâm, lại chính là "mẹ kế" này.

Nhưng liệu sự ấm áp này có mãi bên cô? Nếu một ngày người ấy cũng rời đi, cô sẽ phải làm gì? Giờ đây, Thịnh Cảnh mới nhận ra rằng, sự dịu dàng duy nhất này, cô không muốn đánh mất.

Tô Tố nhẹ nhàng vỗ về Thịnh Cảnh một lát, cảm nhận được cô đã bình tĩnh hơn, mới khẽ thì thầm bên tai: "Tiểu Cảnh, em hãy nói chuyện với ba đi, chị sẽ đợi em ở đây, không cần vội." Khi Thịnh Cảnh đã hoàn toàn ổn định, Tô Tố mới buông cô ra, rồi bước đến một nơi khuất hơn, vừa xem điện thoại vừa lặng lẽ chờ đợi.

Sự chu đáo của Tô Tố khiến trái tim Thịnh Cảnh không còn là một khoảng trống hoang vu. Một dòng nước ấm áp đang len lỏi chảy tràn trong cô. Cô tiến đến, khẽ chạm vào bức ảnh trên bia mộ, nghẹn ngào: "Ba ơi, con nhớ ba nhiều lắm. Con vẫn chưa quen với những ngày không có ba, nhưng con biết, ba sẽ không trở lại."

Thịnh Cảnh hơi cúi đầu, cười buồn: "Ba ơi, từ nay về sau, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt. Con cũng sẽ sống thật tốt, mang theo cả phần của ba và mẹ."

Trong không gian nghĩa trang tĩnh lặng, một cơn gió nhẹ lướt qua, như một lời đáp từ chốn xa xăm. Thịnh Cảnh lau vội nước mắt, nghiêng đầu nhìn bóng dáng người đang chờ đợi mình trên con đường nhỏ. Dáng vẻ cao gầy, thanh thoát của người phụ nữ ấy thật khó để làm ngơ. "Ba mẹ ơi, mong ba mẹ phù hộ cho con... Con không muốn mất đi sự ấm áp này..."

Thịnh Cảnh quỳ quá lâu, khi đứng lên, trước mắt cô bỗng tối sầm lại. Một lúc sau, cô mới lấy lại được thăng bằng. Cô quay người nhìn về phía bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi. Cô ấy vẫn luôn ở đó chờ mình. Nghĩ đến đây, Thịnh Cảnh không thể kìm nén được nữa, cô vội vàng chạy đến bên người phụ nữ, giọng nói mềm mại cất lên: "Tô dì, cảm ơn dì."

Tô Tố đang xem điện thoại, nghe thấy tiếng gọi của Thịnh Cảnh, thoáng ngỡ ngàng. Cất điện thoại đi, cô nở một nụ cười rạng rỡ, dịu dàng đáp: "Không cần khách sáo với chị, chúng ta về thôi." Nụ cười của Tô Tố khi cong lên như vầng trăng non đã khiến Thịnh Cảnh ngẩn ngơ, cô không còn để ý đến lời Tô Tố vừa nói.

Tô Tố đi được vài bước thì phát hiện không có tiếng bước chân phía sau, vội quay lại. Cô thấy Thịnh Cảnh vẫn còn đứng ngây người tại chỗ, không khỏi bật cười, cô liền bước trở lại chỗ cũ, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Cảnh, em đang ngẩn người gì thế? Mau đi thôi nào." Nói xong, Tô Tố nắm lấy cổ tay Thịnh Cảnh, kéo cô đi về phía trước.

Cảm giác ấm áp từ cổ tay lan tỏa, sưởi ấm trái tim vốn đã nguội lạnh của Thịnh Cảnh. Giờ phút này, cô bỗng thấy ánh sáng đang dần hé mở trên con đường tối tăm trước mặt.

Trên đường về, điện thoại của Tô Tố đột nhiên reo lên. Cô cầm lên xem, là tổng trợ lý Lâm Ngật Ngật gọi. Vừa bắt máy, giọng Lâm Ngật Ngật đã vội vã vang lên: "Tô tổng, có người đến công ty gây sự, tình hình hiện tại không khả quan lắm ạ."

Tô Tố khẽ nhíu mày: "Người của công ty đâu? Chuyện nhỏ nhặt vậy cũng phải tìm đến tôi?"

Lâm Ngật Ngật vội vàng giải thích: "Tô tổng, người gây sự có liên quan đến phó tổng Thịnh, một hai câu không nói hết được, cô vẫn nên đến công ty một chuyến đi." "À, đúng rồi, Tô tổng, ở ngoài cửa công ty có phóng viên, cô cẩn thận một chút."

Tô Tố nghe xong liền không vui, một lát sau đáp: "Tôi biết rồi, tôi đến đó ngay."

Trong thế giới gốc, Tô Tố cũng từng gặp những kẻ gây rối như vậy. Dù đây là một bộ phim, bản chất của mọi chuyện cũng không khác biệt là bao. Chỉ cần nghĩ một chút, cô đã biết đám phóng viên này là do những kẻ gây rối thuê để làm lớn chuyện. Lo sợ sự việc đi quá xa, Tô Tố cúp máy, rồi nói với tài xế: "Chú Lý, đưa tôi đến công ty trước."

Quay sang dịu dàng nói với Thịnh Cảnh bên cạnh: "Tiểu Cảnh, chị có chút việc gấp, phải đến công ty trước, lát nữa chú Lý sẽ đưa em về nhà được không?" Thịnh Cảnh theo giọng nói mà ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh mắt của Tô Tố. Cô vội vàng dời tầm mắt, khẽ mỉm cười gật đầu.

30 phút sau, xe dừng lại trước tòa nhà cao tầng của công ty. Ngồi trong xe, Tô Tố liếc mắt qua cửa sổ, liền thấy ở cửa có vài người đang cầm máy quay và micro, ai nấy đều duỗi cổ nhìn vào bên trong. Qua lớp kính, có thể thấy trong đại sảnh tầng một của công ty, một vòng người đang tụ tập. Tô Tố giơ tay xoa xoa mũi, thấy tình hình này cô có chút khó xử.

Vừa nãy trên đường, cô nhớ lại phó tổng của công ty là Thịnh Quốc Hưng, em trai ruột của Thịnh Quốc Cường, kém ông mười mấy tuổi. Hắn là con út của cha mẹ, nên được mọi người chiều chuộng. Những kẻ từng đến biệt thự gây rối, cũng chỉ vì muốn ép Thịnh Cảnh và Tô Tố từ bỏ quyền thừa kế, để Thịnh Quốc Hưng tiếp quản công ty. Thịnh Quốc Hưng sau khi tốt nghiệp vẫn luôn làm việc ở công ty, có một vài tài năng nhất định. Nhưng cuộc sống cá nhân của hắn lại cực kỳ bê bối. Dựa vào thân phận mà làm không ít chuyện xấu. Vì năng lực làm việc của hắn cũng không tệ, nên Thịnh Quốc Cường cũng nhắm mắt cho qua.

Hai vệ sĩ phía sau xuống xe trước, mở cửa xe cho Tô Tố. Trong xe, Tô Tố im lặng một lát rồi lên tiếng: "Hồ Thụy cùng xe hộ tống họ về nhà, Trần Thịnh ở lại với tôi là được."