Mắt cao hơn đỉnh đầu · Bạch Bách · mắt chó xem thường người khác: ...?
Kịch bản này có chút quen thuộc?
Giữa những lời bàn tán xôn xao, một đệ tử ngoại môn gõ cửa phòng của Bạch Bách.
"Bạch chân nhân, có người cầu kiến."
Bạch Bách dừng tu luyện, theo đệ tử ngoại môn rời khỏi viện nghỉ ngơi. Khi bước vào đại sảnh khách điếm, cậu thoáng dừng lại trong giây lát. Mọi người đồng loạt cúi đầu hành lễ với Bạch Bách đầy cung kính.
"Bạch chân nhân."
Bạch Bách khẽ vung tay ra hiệu cho họ cứ tự nhiên.
Các đệ tử sau khi hành lễ lần nữa liền tiếp tục công việc của mình, nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà thỉnh thoảng lén nhìn cậu, trong sự nghiêm túc vẫn ẩn giấu sự tò mò và hóng chuyện.
Bạch Bách tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng chỉ có thể coi như không thấy.
Một bóng dáng gầy gò lọt vào tầm mắt của cậu.
Thiếu nữ có dáng người mảnh khảnh dần lộ vẻ yêu kiều ngồi yên tĩnh trước bàn, so với nửa tháng trước, sắc mặt của Lâm Xu đã khá hơn nhiều. Có lẽ những chuyện gần đây đã mài giũa hắn, khiến khí chất quanh thân trở nên trầm ổn và cô đọng hơn. Khi hắn ngồi yên lặng, đã thấp thoáng mang theo sự kiêu ngạo của kiếp trước.
Điều khiến Bạch Bách chú ý là đối phương vẫn còn mặc áo lụa vân tằm của cậu. Khoảnh khắc cậu nhìn sang, hắn cũng vừa ngẩng đầu lên. Đôi mày thanh tú của thiếu nữ khẽ cong, trong mắt ngập tràn ánh sáng.
"Phu quân."
Bước chân Bạch Bách khựng lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Xu.
"…Phu quân?"
Thiếu nữ đang mỉm cười chợt nhận ra ánh mắt lạnh lùng của vị tu giả, khóe môi nàng khẽ thu lại, chớp mắt vài cái rồi cẩn thận lên tiếng dò xét, giọng nói cũng nhỏ dần.
"Không… không đúng sao?"
Bạch Bách còn chưa kịp phản ứng, nhưng đám đệ tử lén nghe trộm bên ngoài đã lập tức dựng thẳng tai lên.
Ồ!!
Phu quân? Thật luôn hả?!
Chẳng trách vị tiểu gia chủ Lâm gia này lại mặc đạo bào của Thương Lan Tông—loại trang phục chỉ có trưởng lão mới có thể sở hữu. Chẳng trách vừa kiểm tra linh căn xong đã lập tức yêu cầu gặp Bạch chân nhân.
Thì ra, vị hôn phu từ hôn của vị tiểu thư thiên tài đơn linh căn thuộc tính cực phẩm của Lâm gia mà bên ngoài đang bàn tán ầm ĩ… chính là Bạch chân nhân của tông môn bọn họ!
Là đệ tử đại tông môn, bọn họ vốn chẳng hứng thú với mấy chuyện dơ bẩn của các tiểu gia tộc ở hạ giới. Nhưng linh căn của vị thiên kim nhà họ Lâm này lại quá kinh diễm—cực phẩm hỏa linh căn. Với tư chất này, bất kỳ ai trong Thương Lan Tông sở hữu đều chắc chắn trở thành đệ tử thân truyền của các đỉnh.
Dù còn chưa chính thức trải qua khảo nghiệm nhập môn, nhưng chỉ riêng linh căn của nàng đã đủ để xác lập thân phận nội môn đệ tử. Thậm chí có khả năng trở thành tiểu sư muội của một đỉnh nào đó.
Hơn nữa, bộ đạo bào trưởng lão Thương Lan Tông mà vị tiểu gia chủ này đang mặc thật sự quá chói mắt! Đạo bào của tông môn đều có ấn ký đặc trưng, không thể làm giả. Khi nàng xuất hiện ở trường kiểm tra, điều đó đã khiến một đám đệ tử ngây ngẩn cả người, ai nấy đều nghi ngờ nàng có phải hậu duệ của trưởng lão nào trong tông môn hay không.
Chỉ cần tìm hiểu sơ qua ở Thanh Dương Thành, bọn họ lập tức hiểu ra vấn đề.
Từ lúc tiểu gia chủ Lâm gia bước xuống đài kiểm tra, tin đồn về nàng đã lan khắp trong hàng ngũ đệ tử tông môn. Đây cũng chính là lý do tại sao mà một đệ tử ngoại môn lại dám to gan đến quấy rầy Bạch Bách—dù Bạch chân nhân không quá nổi danh trong tông môn. Nhưng cậu vẫn là một vị trưởng lão Kim Đan kỳ, đâu thể để một đệ tử cấp thấp mạo phạm dễ dàng!
Bạch Bách im lặng trong chốc lát.
Bây giờ cậu đã hiểu ánh mắt kỳ lạ mà các đồng môn nhìn mình là vì cái gì.
Trong Thương Lan Tông, mỗi đỉnh đều có trang phục đệ tử riêng biệt. Nhưng vì Bạch Thu Lĩnh đã bị loại khỏi danh sách năm đại đỉnh, mà cậu lại là Kim Đan chân nhân. Nên cậu là người sở hữu bộ đạo bào độc nhất vô nhị trong tông môn. Lâm Xu mặc nó xuất hiện trong khách điếm, cộng thêm những lời đồn đại gần đây. Việc các đồng môn không tò mò thì mới là chuyện lạ.
"Ta và ngươi đã giải trừ hôn ước từ nửa tháng trước, tại sao vẫn gọi ta là phu quân?"
Sắc mặt của Lâm Xu chợt tái nhợt: "Chẳng phải ngươi đã nói sẽ đưa ta đi, sẽ không bao giờ bỏ rơi ta nữa sao?"
"Ngươi muốn đưa ta đi, chẳng phải là để giữ đúng lời hứa trong hôn ước, để ta lấy thân phận vị hôn thê mà đồng hành cùng ngươi sao? Bây giờ ta đã có linh căn, không còn trở thành gánh nặng của ngươi, cũng sẽ không làm ngươi mất mặt. Ta cũng sẽ cố gắng xứng đáng với ngươi… chẳng lẽ… không phải như ta nghĩ sao?"