(NP) "Nữ Chủ" Cùng Hậu Cung Của Hắn Vì Ta Mà Đánh Nhau

Chương 30

Nguyên thần của Mục Thù chấn động. Khi hắn hoàn hồn lại, hắn đã bị Lâm Xu đánh bật về thức hải.

Giành lại quyền kiểm soát cơ thể, Lâm Xu như chạm phải than nóng, lập tức buông tay khỏi cổ Bạch Bách. Vực dần tan biến, trước khi các tu sĩ khác phát giác, hắn vội vàng bò đi bằng cả tay lẫn chân.

Quá trình tôi thể vẫn tiếp diễn. Lâm Xu chống đỡ cơ thể, lảo đảo bò đi thật xa, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy dữ dội. Hắn co mình vào một đống đá lộn xộn, cắn răng chịu đựng cơn đau. Nhưng cơn đau quá khủng khϊếp, đến mức ý thức hắn cũng mơ hồ.

Không chần chừ, hắn cúi xuống cắn mạnh vào bàn tay phải.

Vị tanh nồng của máu sắt tràn ngập khoang miệng, khiến người ta buồn nôn. Lâm Xu nuốt trọn nỗi đau cùng máu tươi vào bụng.

Chuyện vừa rồi… Hắn tuyệt đối không thể để mất ý thức thêm lần nữa.

Linh hồn trong cơ thể này xuất hiện quá mức kỳ lạ. Lâm Xu không biết ý thức kia rốt cuộc là thứ gì, chỉ biết rằng nó vô cùng mạnh, mạnh đến mức có thể dễ dàng xóa sổ linh hồn của hắn. Thế nhưng, vì lý do nào đó đối phương vẫn chưa hề đoạt xá thân thể hắn.

Có lẽ, linh hồn đó căn bản không thể đoạt xá hắn.

Hắn không thể tu luyện, không có sức mạnh để trục xuất đối phương. Vì vậy, dù căm ghét đến đâu, Lâm Xu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc kệ nó ký sinh trong thức hải của mình.

Nhận ra suy nghĩ của hắn, Mục Thù khẽ cười khẩy.

"Ngu xuẩn. Nếu hắn biết thể chất của ngươi sau khi tẩy tủy, hắn sẽ đối xử với ngươi thế nào còn chưa biết được. Đến lúc đó, ngươi muốn gϊếŧ hắn cũng không kịp!"

***

Ba ngày sau, Bạch Bách áp chế Hỏa linh căn, chậm rãi mở mắt từ trạng thái nhập định. Đối với tu sĩ, bế quan chữa thương ba ngày chỉ thoáng qua trong chớp mắt.

Vừa mở mắt, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt y là một "con khỉ bùn" đang ngồi cách đó không xa, hai tay ôm một cục thịt tươi đầy máu, há miệng cắn xuống.

Bạch Bách thoáng do dự, rồi mới xác định được... kẻ khoác trên người bộ tiên bào trắng của cậu, mặt mũi lấm lem bẩn thỉu, cổ vương đầy máu như một kẻ ăn mày chui ra từ ổ chuột.

Chính là Lâm Xu.

"Ngươi đang ăn gì vậy?"

Nghe thấy giọng nói, Lâm Xu mừng rỡ.

"Tiên trưởng! Người tỉnh rồi!"

Hắn vui vẻ ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nghi hoặc của tu sĩ áo xanh. Ý thức được mình đang ăn thứ gì, hắn giật thót, lúng túng giấu miếng thịt tươi ra sau lưng.

"Không… không có gì cả!"

Bạch Bách liếc sang góc tối, nhận ra trái tim của con Xích Luyện Mãng đã bị lấy mất một phần. Cậu khẽ cau mày, định nói rồi lại thôi.

"Tại sao không nhóm lửa? Máu thịt yêu thú chứa đầy tạp khí, ăn thịt sống sẽ ảnh hưởng đến con đường tu luyện sau này của ngươi."

Bị nhìn thấu, Lâm Xu xấu hổ cúi gằm đầu.

"Ta không tìm thấy củi, cũng không kiếm được thứ gì khác để ăn… Ta đói quá."

Đối với tu sĩ, nham hỏa thạch có thể được dùng làm củi đốt. Chỉ cần một tia linh hỏa là có thể nhóm lên ngọn lửa, nhưng Lâm Xu vừa mới tôi thể xong, dĩ nhiên không biết điều này.

Bạch Bách khẽ nói: "Xin lỗi, là ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản."

Cậu đứng dậy, chồng những viên nham hỏa thạch thành một hàng tam giác rồi châm lửa. Ngọn lửa ấm áp bùng lên, chiếu sáng gương mặt cậu, làm dịu đi vẻ lãnh đạm thường ngày.

"Lại đây đi."

Lâm Xu chỉ dám trông mong nhìn chỗ ngồi bên cạnh Bạch Bách, ngón chân bấu chặt đất, không dám tiến lại gần. Hắn lí nhí nói:

"Ta… ta không qua đâu, giờ ta cũng không đói lắm…"

Còn chưa nói dứt câu, bụng hắn đã réo lên một tiếng “ọc ọc” rõ to.

Mặt Lâm Xu lập tức đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn ai. "Không cần đâu, ta thực sự không cần!"

Bạch Bách không hiểu hắn đang chối từ cái gì, chỉ im lặng nhấc chân bước về phía hắn.

Lâm Xu lập tức dựng người như con mèo bị trêu chọc, liên tục lùi lại, cả người xù lên cảnh giác.

"Tiên trưởng, người đừng qua đây! Để ta ngồi một mình là được rồi…"

Chỉ cần lại gần một chút, Bạch Bách đã ngửi thấy một mùi chua chát khó chịu trong không khí. Cậu lập tức hiểu ra sự bối rối của hắn.

Bộ dạng này khiến Bạch Bách nhớ đến con Kim Đằng Điểu mà cậu nuôi trong hậu viện. Mỗi khi phạm lỗi, nó đều muốn đào một cái hố chui xuống để không ai nhìn thấy.

Bạch Bách cảm thấy có chút buồn cười. Khóe môi y khẽ cong, đôi mắt cũng mềm mại hơn hẳn.

"Được rồi."

Khoảnh khắc băng tuyết tan chảy, Lâm Xu bỗng bị nụ cười của Bạch Bách đánh cho sững sờ.

Hắn đang vung vẩy tay để từ chối, chợt khựng lại giữa không trung. Đôi mắt trợn tròn, hoàn toàn ngây ngẩn.