Vợ Nông Dân: Làm Giàu Nhờ Đứa Con Dễ Thương

Chương 4: Tiểu tiện nhân! Đứa con gái chết tiệt!

Bị cắn như vậy, trên cổ chắc chắn sẽ để lại dấu vết.

Nghĩ đến điều này, Ôn Hoàng tức giận muốn đá vào người đàn ông gây rối này.

Thực tế là, cô đã làm như vậy.

Ôn Hoàng bình tĩnh lại, nghĩ một chút, phản ứng của người đàn ông thật không bình thường, hơn nữa anh ta không tỉnh táo.

Cô lấy phần bã thuốc còn lại và mùi thuốc thừa trong cối đá ngửi thử, nhận ra có điều gì đó không đúng.

Có vẻ như có vài loại thuốc tương tác với nhau, bất ngờ tạo ra hiệu ứng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tìиɧ ɖu͙©.

Ôn Hoàng bất đắc dĩ xoa trán, nhét vào miệng người đàn ông hai viên thuốc.

Loại thuốc này thanh tâm hạ hỏa, có thể giải trăm độc, cho anh ta dùng rất hợp lý.

Nghĩ đến việc người đàn ông đã bị cô đá, Ôn Hoàng không cảm thấy hối lỗi chút nào, ai bảo anh ta dám động thủ với cô? Không trực tiếp hiểu biết cũng là vì cô tốt bụng.

Khi mọi việc đã xong, Ôn Hoàng không thể nào chống đỡ được nữa, liền ngủ thϊếp đi.

Giấc ngủ này tỉnh dậy, trời đã sáng.

"Con tiện nhân này, còn không dậy sao? Đợi tao nấu cơm mang lên giường à cho mày à?" Bà Lý bên ngoài đá mạnh vào cửa.

"Tiểu tiện nhân! Đứa con gái chết tiệt! Mau ra đây làm việc..."

Ôn Hoàng bị tiếng đá cửa và chửi mắng liên tục làm cho tỉnh giấc, phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường.

Nhưng hôm qua, rõ ràng là cô đã ngủ dựa vào cạnh giường...

Cô phản xạ có điều kiện nhìn về phía gối, người đàn ông đó quả thật đã biến mất.

Như thể chưa từng xuất hiện, biến mất không để lại dấu vết.

Nhưng may mắn, chiếc ngọc bội vẫn còn.

Ôn Hoàng nhìn chiếc ngọc bội cười mãn nguyện, cũng coi như anh ta có lương tâm, ra tay cũng khá hào phóng.

Cô cầm chiếc ngọc bội xem xét một lúc, rồi vui vẻ cất đi.

Cô mới phát hiện dưới gối còn có một tờ giấy gấp lại, Ôn Hoàng mở ra xem, chữ viết trên đó như rồng bay phượng múa, linh hoạt và mạnh mẽ.

Ôn Hoàng nhanh chóng lướt qua nội dung trên đó, đại khái nói rằng anh ta bị truy sát, tình hình khẩn cấp, phải nhanh chóng rời đi, không để gia đình cô gặp họa.

Chiếc ngọc bội này để lại cho cô làm vật tín, anh ta sẽ trở lại để báo ân sau khi thoát khỏi nguy hiểm.

Ôn Hoàng nhíu mày, tùy tay xé giấy thành từng mảnh.

Chịu trách nhiệm thì không cần thiết, loại ngọc bội này có thể lấy lại một tiền.

"Mày đâu rồi?! Tao biết mày ở trong đó, đừng giả chết cho tap! Mau ra đây!" Bà Lý thấy bên trong lâu không có động tĩnh, gần như muốn đẩy cửa ra.

Ôn Hoàng cất chiếc ngọc bội, kéo cửa ra.

Bà Lý không đề phòng cô sẽ đột ngột mở cửa, nửa thân trên còn đang dùng hết sức, liền một mạch không giữ được, ngã lăn ra đất.

"Ôi, đứa con gái chết tiệt, muốn hại chết tao!" Bà Lý ngã đau đến mức kêu lên: "Còn không mau đến đỡ tao! Đứng ngốc ở đó làm gì!"

"Tôi còn đang định hỏi bà, sáng sớm ra ở cửa phòng tôi làm gì?"

Ôn Hoàng khoanh tay, hoàn toàn không có ý định đỡ bà ta.

"Mày còn dám nói? Tối qua mày đi đâu? Đống củi bên ngoài mày chẻ ở đâu rồi? Để lại cho tao chẻ sao? Tao nuôi cái miệng này có ích gì!"

"Được rồi bà ơi, bà thân thể khỏe mạnh, bà muốn chẻ thì cứ để bà chẻ đi." Ôn Hoàng thuận theo lời Bà Lý mà đồng ý.

"Con tiểu tiện nhân, nói gì vậy?" Bà Lý đang định mắng cô, bỗng dưng dừng lại.

Bà như phát hiện ra điều gì, đột nhiên nhảy bật dậy từ đất.

"Con tiểu tiện nhân! Tối qua đi với người đàn ông nào? Tuổi còn nhỏ mà không biết học hành!" Bà Lý chỉ vào vết đỏ trên cổ cô: "Đây là cái gì! Hả? Đường đường là một đứa con gái, sao lại có thứ này trên cổ?"

"Mày với mẹ mày giống hệt nhau! Cô ta là một con hồ ly ranh, sinh ra con tiểu hồ ly này!"

"Nói đủ chưa?" Ôn Hoàng sắc mặt lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một loại khí thế đáng sợ.

Bà Lý bị khí thế của cô đè nén không dám ngẩng đầu, run rẩy chỉ tay vào cô: "Mày muốn làm gì? Táo có nói sai gì sao?"

"Tôi chỉ bị một con chó cắn một cái. Đầu óc của bà thật bẩn thỉu. Nên nhìn cái gì cũng thấy bẩn."

Ôn Hoàng giọng lạnh như băng, cô nhướn mày, mặt đầy vẻ chế nhạo: "Bà đã lớn tuổi như vậy, mà lại hiểu rõ những chuyện này. Vậy bà là gì? Một con hồ ly già?"

“Mày... mày sao lại nói như vậy? Mày dám bất kính với người lớn tuổi! Còn nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy nữa!”

“Rốt cuộc ai mới là người vô liêm sỉ đây?” Ôn Hoàng hai tay giơ lên: “Những gì bà nói có vẻ còn khó nghe hơn cả những gì tôi nói đó? Người ta thường nói phải kính trọng người già và yêu thương trẻ nhỏ, bà không có lòng thương yêu đối với người dưới, cũng không xem có đáng để tôi tôn trọng hay không?”

Bà Lý không ngờ rằng, những gì cô nói lại lặp đi lặp lại như thế, bà tự phụ mình có tài ăn nói, nhưng lại không đạt được chút lợi nào.

Bà Lý tức phát điên, hung hăng nói: “Mày mau ra làm việc đi! Trong nhà không nuôi cái loại vô dụng như mày đâu! Không làm việc thì không có cơm ăn!”

Ôn Hoàng hoàn toàn không quan tâm. Những gì Bà Lý nói về thức ăn có thể chỉ là những thứ mà ngay cả chó nhìn vào cũng phải lắc đầu, cô hoàn toàn không thèm để ý.

Muốn ăn no, vẫn phải kiếm tiền. Ôn Hoàng tạm thời không có ý định động vào khối ngọc bội đó, mà lại nhìn về phía những dược liệu còn lại trên bàn.

Những thứ này bây giờ đều được coi là hàng cao cấp, phương pháp chế biến cũng là thành quả của công nghệ cao hiện tại, ở đây, chắc chắn có thể bán được không ít tiền nhỉ?

Ôn Hoàng đi ra sân, phát hiện hai cô em gái đang cho heo ăn.

Ôn Tiểu Nhược mắt to tròn nhìn chăm chăm vào hàng rào, nhìn những con heo đang ăn ngon lành, ánh mắt lộ ra chút khao khát.

Chỉ là thức ăn cho heo thôi mà! Thế mà lại khiến hai đứa trẻ thèm thuồng.

Ôn Hoàng nhìn thấy dáng vẻ của em gái, lòng đau xót vô cùng.

Cô giơ tay lên, gọi hai chị em lại: ”Cái bà già kia lại không cho các em ăn cơm phải không?”

Ôn Tiểu Hương khẽ gật đầu, quay đầu nhìn xung quanh một cách cảnh giác, xác nhận Bà Lý không có ở gần, mới dám nói nhỏ.

“Bà nói, trong nhà này không nuôi cái loại ăn bám, chúng ta đều là hàng lỗ, không xứng đáng được ăn cơm.”

Quan niệm sai lệch của Bà Lý đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng hai cô gái nhỏ.

Ôn Hoàng biết, muốn xóa bỏ sự nhút nhát và yếu đuối của các em, phải dùng tình yêu gấp đôi.

Cô nhẹ nhàng xoa đầu hai em gái: ”Đừng nghe bà ấy nói bậy, ai cũng cần ăn cơm, ai cũng giống nhau cả.”

Những cái đầu nhỏ xù xì, tóc vì thiếu dinh dưỡng mà sờ vào có chút thô ráp, trông có vẻ hơi vàng.

Ôn Hoàng cố gắng kiềm chế sự chua xót trong lòng: ”Chị sẽ dẫn các em đi mua đồ ăn ngon, được không?”

Đôi mắt to tròn của Ôn Tiểu Hương sáng lên, nhưng ngay sau đó lại lộ vẻ nghi ngờ, bọn họ hoàn toàn không có tiền, làm sao có thể mua được đồ ăn chứ?

Còn Ôn Tiểu Nhược tuổi còn nhỏ, đã vui mừng nhào vào lòng cô: ”Thật không? Tiểu Nhược đói quá! Chị thật tốt!”

Nhìn cô bé như chim non dựa vào mình, Ôn Hoàng mềm lòng đến mức không chịu nổi.