Trước Khi Chia Tay, Bạn Trai Tôi Trở Về Từ Thế Giới Vô Hạn

Chương 24

Anh chàng bị tát vừa trải qua màn khó khăn cấp địa ngục cuối cùng được cứu, bây giờ nhìn cô Lâm, mắt như tỏa sáng.

Ngoài ra, người có mắt như đang tỏa sáng khác là anh chàng gầy yếu đeo kính kỳ lạ kia.

Cậu ta lại tháo kính ra, rồi đeo vào.

【Series "Hữu dụng" - Đây là một cặp kính mỏng manh.】

【Phiền quá, đừng hỏi tôi kính là gì. Kính có kính cận và kính lão, giờ hiểu chưa.】

【Người ta thường nói mắt là cửa sổ tâm hồn, đeo cặp kính này, bạn có thể nhìn thấy những điều bí ẩn thường ngày không thấy được. Nhớ rằng, mắt là mắt, kính là kính, kính không thể thay thế mắt, đừng móc mắt ra chỉ đeo kính.】

【Một tay tháo kính, tuy ngầu nhưng không nên làm đâu.】

Khi anh chàng đeo kính nhìn thấy hào quang thánh thiện trên người cô Lâm, hai tay cậu ta giữ vật phẩm quy tắc của mình, cuối cùng vui sướиɠ đến rơi nước mắt.

Cuối cùng cậu ta đã thấy hy vọng của phó bản này.

Tốt quá, cậu ta không mù!

Anh chàng đeo kính di chuyển ánh mắt, vô thức nhìn về phía bạn học Phó Đăng Đăng, mắt lập tức truyền đến cơn đau nhói.

Hả? Hả!

Sao cậu ta lại mù nữa rồi?

Trong bóng tối mịt mù, anh chàng đeo kính nghe thấy cô Lâm hỏi: "Có bạn nào muốn giúp cô đỡ bạn ngã ở cửa dậy không?"

Cậu ta lập tức giơ tay: "Thưa cô, để em!"

Cặp kính cho cậu ta biết, trong thế giới phó bản này, nghe lời cô Lâm chắc chắn không sai.

Anh chàng gầy yếu đeo kính như người mù, mò mẫm về phía cửa. Sau khi mò hụt, cậu ta lại mò từ trên xuống, nhanh chóng sờ phải thứ gì đó xù xì.

Tròn tròn, hơi cứng, lại có độ mềm của da thịt.

"Thứ cậu sờ phải, là một cái đầu của cô ấy."

Mặc dù anh chàng đeo kính chưa bao giờ nhìn rõ mặt bạn học Phó Đăng Đăng, nhưng cậu ta nhớ giọng nói này, êm tai như tiếng nhạc trời.

Trong mắt cậu ta, Phó Đăng Đăng đã trở thành ma vương độc ác khiến cậu ta bị mù.

Thịnh Minh Trản tốt bụng nhắc nhở, nhưng lại thấy anh chàng gầy yếu đeo kính đang ngồi xổm ở cửa lớp như người mù lội sông bỗng run rẩy toàn thân, như thể gặp phải chuyện gì đó cực kỳ đáng sợ.

Ngay sau đó, anh chàng đeo kính bật dậy nhanh như tên bắn, "bịch" một tiếng, đâm sầm vào lòng anh chàng bị tát đáng thương đang gục ở góc.

Thịnh Minh Trản: "......"

Sờ phải đầu, có gì đáng sợ vậy chứ?

Ai chẳng có cái đầu? Bạn trai cậu thường xuyên xoa đầu cậu nhẹ nhàng như đối với trẻ con vậy.

"Đệt!" Anh chàng bị tát như bị một ngọn núi đè lên, suýt thì phun máu, không nhịn được chửi thề, "Cậu đến đây để đùa à? Lớn lên bằng thép à? Nặng thế!"

Cô Lâm vẫn dịu dàng đứng đợi ở cửa.

Hai nữ sinh vẫn im lặng từ nãy rụt rè giơ tay: "Thưa cô Lâm, để tụi em."

Có lẽ họ cũng nhận ra cô Lâm là nhân vật then chốt, bước lên phía trước, cố nén sợ hãi, kéo nữ sinh tự kỷ đang chìm một nửa người xuống sàn nhà lên.

Sàn nhà sau đó trở lại như cũ.

"Các em đều là những đứa trẻ ngoan." Cô Lâm khen ngợi, "Được rồi, mọi người mau vào lớp học bài nào."

Cuối cùng, sau khi trải qua một loạt sự việc hỗn loạn, tiết học đầu tiên của lớp 7 khối 12 bắt đầu.

Sáu học sinh chuyển trường và một học sinh dự thính lần lượt vào chỗ.

Học sinh dự thính không có chỗ ngồi chính thức, cô Lâm cho anh chàng bị tát ngồi ở ghế danh dự hai bên bục giảng.

Các học sinh khác ném về phía hắn ta những ánh nhìn ghen tị như thật.

Vì bàn học ở đây hơi thấp, thêm vào đó chân cậu khá dài, không thể duỗi thẳng, Thịnh Minh Trản đành phải gác chân chéo về phía bàn trước.

May mà bàn trước cậu không có ai ngồi, nếu không hành động này của cậu sẽ hơi không hay.

"Good morning, boys and girls. Let"s begin our class. Let"s review what we learned yesterday."

Cô Lâm đứng trên bục giảng, nở nụ cười ấm áp như gió xuân.

Ở mép bảng đen ghi rõ thời khóa biểu hôm nay.

Tiết một, ngoại ngữ.

"Tiếng chim gì vậy?"

Người đàn ông trung niên tám mươi tuổi ngồi gần Thịnh Minh Trản lẩm bẩm chửi.