Phó Bằng Tư nói: "Tôi phải đi đây."
Thịnh Minh Trản lại nhìn anh một cái, chậm rãi đáp: "Ồ, được thôi."
Trên gương mặt tinh xảo ấy, dường như có chút buồn bã.
Phó Bằng Tư để lại một số tiền rồi rời đi.
Vết thương của anh lành rất nhanh, có lẽ là do từng làm thí nghiệm từ khi còn nhỏ.
Hạ Tam Khu vẫn là đêm đen, nơi đây không phân biệt ngày đêm. Ánh đèn mờ chiếu sáng các con đường nhỏ, thỉnh thoảng còn gặp trường hợp đèn hỏng không sáng.
6 giờ tối ở Hạ Tam Khu.
Phó Bằng Tư hoàn thành nhiệm vụ, giao phần việc còn lại cho người khác.
Có người hỏi anh: "Đội trưởng Phó, anh định về Thượng Tam Khu bây giờ sao?"
Lúc đó, hiện lên trong đầu Phó Bằng Tư là đôi mắt đào xinh đẹp của cậu thiếu niên.
Như bị ma xui quỷ khiến, Phó Bằng Tư lại đến con hẻm đó.
Anh đi dọc theo con hẻm, đi qua một dãy nhà thấp hẹp.
Cuối cùng, Phó Bằng Tư đứng trước cửa phòng của Thịnh Minh Trản.
Lúc đó, ngay cả anh cũng thấy rất lạ.
Ngay sau đó, cửa mở ra, lộ ra gương mặt hơi phiền não của cậu thiếu niên. Và... một mùi khét từ trong phòng tỏa ra, mơ hồ, không mấy dễ chịu.
Thịnh Minh Trản thấy anh, vẻ mặt từ phiền não chuyển sang vui mừng: "Anh đến nấu cơm cho tôi phải không?"
Phó Bằng Tư bị kéo vào phòng, nhìn qua bếp, im lặng hồi lâu.
Nồi cháo đen kịt vẫn nằm trong nồi, trông có vẻ "độc", khó trách cậu thiếu niên phải hỏi anh có biết nấu ăn không.
Phó Bằng Tư quả thật biết nấu ăn, trình độ của anh chỉ giới hạn ở mức có thể ăn được, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với nồi cháo đen của Thịnh Minh Trản.
Phó Bằng Tư im lặng dọn dẹp bếp mà Thịnh Minh Trản đã làm bừa bộn. Nửa giờ sau, anh nấu cho Thịnh Minh Trản một bữa tối đơn giản.
Ăn xong, Phó Bằng Tư còn giúp rửa bát.
Cuối cùng, anh cởi tạp dề màu hồng, treo sau cửa, nhìn cậu thiếu niên, nói nhẹ: "Tôi phải đi đây."
Thịnh Minh Trản đứng ở cửa, nhìn anh.
Phó Bằng Tư xoay người mở cửa.
Giây tiếp theo, ngón tay ấm áp của cậu thiếu niên nhẹ nhàng móc vào tay Phó Bằng Tư đang buông thõng bên người, hỏi: "Anh có thiếu một người bạn trai không?"
Một động tác đơn giản của Thịnh Minh Trản khiến Phó Bằng Tư dừng lại. Anh nhận ra giọng mình hơi run: "Em đã đủ tuổi chưa?"
"Anh ơi, em mười tám tuổi rồi."
Thịnh Minh Trản cười khẽ tiến lại gần, hôn lên má Phó Bằng Tư, giọng mang theo nụ cười: "Em đã trưởng thành từ rất lâu rồi."
Sự mềm mại trên má khiến Phó Bằng Tư hơi thất thần.
Tiếng tim đập nhanh dường như vang bên tai anh.
Phó Bằng Tư nhìn cậu thiếu niên, đắm chìm ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh đưa người về nhà.
Khi Thịnh Minh Trản vào phòng tắm, Phó Bằng Tư mới hoàn toàn tỉnh táo lại, cảm thấy tất cả hành động của mình tối nay giống như một cậu nhóc chưa trải sự đời.
Vì quan hệ gia tộc, anh rất khó tin rằng mình sẽ có tình yêu sét đánh. Nhưng sự thật là, sáng nay anh đã từ biệt Thịnh Minh Trản.
Ranh giới giữa trên mặt đất và dưới lòng đất khiến họ khó có thể gặp lại nhau, đây đáng lẽ chỉ là một sự tình cờ, nhưng cuối cùng anh lại quay về nơi đó.
Anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên một người nhỏ hơn mình gần mười tuổi.
Mặc dù... trong xã hội có tuổi thọ trung bình đạt 200 tuổi này, khoảng cách mười tuổi không thể coi là lớn, nhưng Thịnh Minh Trản thực sự mới trưởng thành, vừa qua sinh nhật hơn một tháng.
Thịnh Minh Trản tắm xong đi ra, gọi một tiếng Phó Bằng Tư.
Phó Bằng Tư ngẩng mắt nhìn qua.
Trong nhà không có quần áo phù hợp với Thịnh Minh Trản, lúc trước khi Thịnh Minh Trản nói muốn đi tắm, Phó Bằng Tư đã đưa cho cậu một chiếc áo sơ mi trắng của mình.
Thịnh Minh Trản thân hình gầy gò và mảnh khảnh, chiếc áo sơ mi khoác trên người cậu rất rộng. Vạt áo che qua đùi, để lộ hai chân thẳng và mảnh, như ngọc quý long lanh.
Phó Bằng Tư đứng dậy, nuốt nước bọt, cắm máy sấy tóc vào ổ điện, sấy khô tóc cho Thịnh Minh Trản.
Cuối cùng, anh mới hỏi: "Bây giờ, em muốn làm gì?"
"Anh ơi."
Thịnh Minh Trản ngẩng đầu lên, trong đôi mắt trong veo lấp lánh ánh sáng: "Em đã quyết định rồi, em muốn thi đại học."
Cậu nắm chặt tay, tự cổ vũ cho bản thân.
Câu nói của Thịnh Minh Trản lập tức biến câu chuyện đêm khuya thành câu chuyện truyền cảm hứng.
Lúc đó, Phó Bằng Tư dừng lại, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu thiếu niên. Giây phút đó, không liên quan đến điều gì khác, anh chỉ dịu dàng nghĩ: Thật là đáng yêu.