Trước Khi Chia Tay, Bạn Trai Tôi Trở Về Từ Thế Giới Vô Hạn

Chương 1

Lịch Hậu Hiện Đại, ngày 28 tháng 9 năm 233.

Đại học Liên Minh, khoa Nghiên cứu.

“Dựa theo ghi chép, đám sương mù nhỏ đầu tiên xuất hiện vào năm 89, với diện tích lớn gấp khoảng một trăm lần căn phòng học này, đã nuốt chửng khu vực Thượng Thành số 1 khi đó vừa mới phát triển.”

“Từ đó trở đi, những nơi bị sương mù nuốt chửng ngày càng nhiều. Cho đến năm 213, một nhà nghiên cứu đã đề xuất kỹ thuật cắt lát sương mù và thành công trong việc bắt giữ một mảnh sương mù. Từ đó, ngành nghiên cứu sương mù mới dần dần được đưa vào tầm mắt của công chúng.”

“Giúp mọi người không còn sợ hãi sương mù nữa, đó cũng chính là lý do mà khóa học này được mở ra.”

Trên bục giảng, vị giáo sư tóc bạc trắng quay lưng lại, đang viết nội dung bài giảng hôm nay lên bảng.

Trong lớp học, có người công khai chơi thiết bị liên lạc, có người dựng sách giáo khoa lên để che giấu việc đang móc mắt mình, cũng có người đang chăm chú ghi chép.

Sắp hết giờ học, ai nấy đều mong ngóng được rời đi.

Giáo sư kiên nhẫn khuyên nhủ: “Dù sắp hết giờ, chúng ta vẫn nên kiên trì đến phút cuối cùng…”

Lời ông còn chưa dứt, tiếng chuông báo hết giờ đã vang lên khắp trường, vui tươi và rộn ràng.

Giáo sư còn chưa kịp nói “tan học”, thì từ phía trước bên trái lớp học bỗng vang lên một tiếng động lớn.

Một nam sinh vốn đang gục xuống bàn bỗng bật dậy, như một con thằn lằn hình người, hai tay hai chân bò sát mặt đất, lao nhanh ra ngoài cửa lớp trong bóng tối.

“Ăn cơm! Ăn cơm! Tôi muốn ăn cơm!”

Nam sinh đó bò ra khỏi lớp với tốc độ như đang chạy nước rút 1000 mét.

Lớp học im lặng trong ba giây.

Có lẽ cậu ta đã bò đến nhà ăn, lúc này trong lớp mới vang lên một giọng nói đầy mỉa mai: “Mấy cậu đến từ Hạ Khu đúng là khác biệt thật đấy.”

Người nói là con trai của một phó bộ trưởng thuộc Bộ Phòng Vệ Hải Thành ở Thượng Khu. Khấu Minh từ trước đến nay luôn không ưa những sinh viên đến từ Hạ Khu.

Thượng Khu và Hạ Khu có một ranh giới rõ ràng và nghiêm ngặt. Trên mặt đất và dưới lòng đất, như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

“Đại học Liên Minh là một trường đại học tổng hợp cởi mở và bao dung.”

Giáo sư trên bục giảng nghe thấy lời của Khấu Minh, đẩy gọng kính lão trên sống mũi: “Không ai được phép kỳ thị các bạn sinh viên đến từ Hạ Khu. Đặc biệt là cậu, Khấu Minh.”

Nghe vậy, Khấu Minh bĩu môi.

Nhìn vẻ mặt của cậu ta, rõ ràng là không để lời giáo sư vào mắt.

“Được rồi, tan học.”

Giáo sư một tay cầm cốc trà, một tay cầm giáo trình, dùng hai chân bước ra khỏi cửa lớp.

Giáo sư vừa đi, lớp học vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng hét thất thanh: “Mắt tôi! Có ai thấy mắt tôi không?”

Một nữ sinh ngồi ở hàng ghế đầu đứng bật dậy. Sợ làm người khác hoảng sợ, cô vội vàng giơ tay che mắt trái của mình khi quay người lại.

Vừa rồi, cô định móc mắt ra để vệ sinh, nhưng bị nam sinh kia làm giật mình, khiến tay run lên và mắt cô rơi xuống đất.

“Có ai thấy mắt tôi không? Mắt màu bạc, nhìn giống như một viên pha lê tròn trịa. Nếu các cậu bóp thử, mắt tôi còn phát ra tiếng ‘bóp bóp’ nữa đấy.”

Nữ sinh mở to con mắt phải trống rỗng, hoảng loạn tìm kiếm mắt mình trên sàn nhà. Trông cô vô cùng đáng thương, nhưng các bạn học xung quanh vẫn hoàn toàn thờ ơ.

Thậm chí, khi chiếc mắt giả lăn đến chân một người nào đó, có người còn cười hì hì và đá nó ra phía sau.

Chiếc mắt màu bạc bay thẳng về phía bảng đen ở cuối lớp, sau một cú va chạm mạnh, nó bật nảy lên vài lần nhờ độ đàn hồi tuyệt vời, cuối cùng lăn đến bên chân một người.

Một bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng, nhặt nó lên.

Không biết đó là phong tục ở đâu, trên cổ tay mảnh khảnh của người đó còn đeo một bông hoa giấy trắng tinh.

Bông hoa nhỏ trắng muốt trông vừa thánh khiết vừa đẹp đẽ.

Nữ sinh chạy đến cuối lớp, nhưng lại bị Khấu Minh chìa chân ra làm vấp ngã. May mắn thay, cô được một người đỡ lấy.

“Cẩn thận.” Thịnh Minh Trản đưa chiếc mắt giả cho cô, đặt nó vào dung dịch tẩy rửa màu đỏ tươi mà cô đang cầm, rồi nhẹ giọng nói, “Bạn học, đây là mắt của cậu.”

Nữ sinh vội vàng cảm ơn.

Cô hạ tay xuống, để lộ hốc mắt trái mà mình vừa che lại, sau đó dùng tay lấy chiếc mắt giả từ dung dịch tẩy rửa ra, rồi mạnh tay nhét vào hốc mắt trái—

Thịnh Minh Trản tốt bụng nhắc nhở: “Bạn học, đây là mắt phải của cậu.”