Pháo Hôi Thụ Cùng Bạch Nguyệt Quang

Chương 9

Edit: Pop

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Đêm đầu tiên sau khi xuyên sách, Tô Khổ ngủ ngon bất ngờ. Sáng sớm, khi bị đồng hồ báo thức đánh thức, cậu mở mắt nhìn trần nhà trắng tinh, đầu óc trống rỗng một lúc mới nhớ ra bản thân đang ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết.

Đồng hồ báo thức do Ngô Song đặt, theo quy định trước nay của phòng 307: Không cần biết có tiết hay không, 7 giờ sáng phải dậy. Trước đây, "Tô Khổ" luôn lẳng lặng dậy rời khỏi phòng từ 6 giờ sáng, nên sáng nay thấy Tô Khổ vẫn còn trên giường, ba người còn lại hơi không quen.

Tần Mặc nhớ lời mời tối qua của mình nên sau khi mấy người sửa soạn xong, y đặc biệt rủ Tô Khổ cùng đi ăn sáng ở căng tin. Hôm nay họ có lịch học kín, nên cả bốn người mang theo sách vở đến thẳng căng tin.

Ngồi cùng Tần Mặc và những người khác, nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, Tô Khổ bất chợt có cảm giác hạnh phúc đến muốn khóc: Nhiều đồ ăn ngon thế này mà chỉ tốn có một đồng! Ngoài ngôi trường này ra thì còn đâu mà vừa rẻ vừa ngon thế này nữa? Sao không để tôi xuyên đến đây sớm vài năm chứ!

Tần Mặc và hai người kia nhìn vẻ mặt như muốn khóc của Tô Khổ, liền liếc nhau đầy bối rối: Cậu ta có vấn đề thật à?

Tiết học đầu tiên lúc 8 giờ 30 là môn Kinh tế học. Tô Khổ và ba người kia đã đến lớp từ 8 giờ. Một lát sau, thầy Trần – giảng viên Kinh tế học – bước vào lớp.

Thấy Tô Khổ ngồi chung với Tần Mặc và nhóm bạn, thầy Trần cũng hơi bất ngờ. Trước khi thầy điểm danh, Tô Khổ đã bước lên bục giảng để xin lỗi.

“Thầy Trần, em thật sự xin lỗi. Hôm qua em thấy không khỏe nhưng cũng không xin phép thầy. Em đã mượn vở của Ngô Song và bổ sung đầy đủ bài học. Nếu thầy muốn, có thể kiểm tra em ngay.”

Thầy Trần nghi ngờ nhìn Tô Khổ rồi hỏi qua vài câu liên quan đến bài giảng hôm trước. Tô Khổ trả lời rành mạch từng câu. Nhưng khi thầy hỏi thêm những nội dung trước đó, Tô Khổ không trả lời được.

Thầy Trần lắc đầu: “Em không xin phép vì lý do sức khỏe cũng không phải lý do chính đáng. Các bạn cùng phòng cũng không xin phép giúp em. Vắng mặt vẫn tính là vắng mặt, điểm trừ thì thầy vẫn phải trừ.”

Ngô Song ngồi dưới có hơi chột dạ: Nếu hôm qua bọn mình xin phép giúp cậu ấy thì chắc thầy Trần đã không nghiêm khắc như vậy rồi. Nhưng Tần Mặc thì không cho rằng việc xin phép giúp Tô Khổ là trách nhiệm của họ, còn Uông Lập Khôn lại càng không nghĩ vậy.

Tô Khổ chẳng bất ngờ gì: “Em chỉ muốn đến xin lỗi và thể hiện thái độ thôi ạ. Thầy cứ xử lý theo quy định. Sau này em sẽ cố gắng hơn. Mong thầy chỉ dạy thêm.”

Những lời của Tô Khổ khiến thầy Trần khá hài lòng, thầy an ủi cậu vài câu rồi bảo cậu về chỗ.

Uông Lập Khôn cách Ngô Song cùng Tần Mặc, nhìn sang Tô Khổ nói: “Cậu đúng là đổi tính rồi hả?”

Tô Khổ cười đáp: “Đổi tính gì? Tôi vẫn giới tính nam, sở thích cũng là nam nhé.”

Uông Lập Khôn nghẹn lời, Ngô Song thì cười trộm, còn Tần Mặc lại trầm ngâm nhìn Tô Khổ.

Bị ánh mắt của Tần Mặc nhìn chằm chằm, Tô Khổ hơi rợn người, y cuối cùng cũng thu ánh mắt lại.

🔥🔥🔥

Chúc các bạn năm mới vui vẻ, tiền vô như nước, vạn sự ý. ^°^