Tôi Chỉ Muốn Sống Sót Trên Con Tàu Ma

Chương 24: Đêm thứ hai: Trong buồng lái (2)

Cô ngầm ám chỉ với Trần Dương rằng – cô đã nhìn thấy hệ thống giám sát, cũng biết rằng những chiếc camera có đầy trên con tàu này đồng nghĩa với việc Trần Dương chưa từng buông lỏng cảnh giác với bất kỳ ai. Cô biết điều đó nhưng không nói thẳng ra, cũng muốn nhắc nhở đối phương đừng xem cô như một kẻ ngốc.

Sắc mặt Trần Dương trầm xuống vài phần. Anh ta là người thông minh, đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói của Lâm Linh.

Vài giây sau, Trần Dương khẽ nhếch môi: “Kỹ sư bảo trì Lâm, cô là một cô gái thông minh, cũng là một người rất tinh tế.”

“Bình thường thôi, trước mặt anh, chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.”

“Tôi thích nói chuyện với những người thông minh, có điều, thông minh cũng phải biết giới hạn. Nếu thông minh mà không biết giới hạn, cuối cùng cũng chỉ là “tự cho mình là thông minh” mà làm hại mình hại người mà thôi.”

“Ừ, tôi cũng đồng ý với quan điểm của anh. Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc của mình.”

“Vậy thì tốt. Yên tâm, chúng ta không can thiệp vào công việc của nhau, làm tốt việc của mình, tôi đảm bảo sau chuyến đi bảy ngày này, sẽ trả công xứng đáng cho cô.”

“Hả? Các người đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Anh Mập hơi bối rối, nhìn ánh mắt của Trần Dương và Lâm Linh trao đổi qua lại, trong mắt anh ta càng lộ rõ sự ngây ngô.

“Không có gì.” Trần Dương xua tay, kết thúc chủ đề này.

Anh ta đứng dậy, đi đến trước bàn DVD, lấy một hộp thuốc lá từ trên bàn, tiện tay châm một điếu. Lâm Linh để ý thấy trên bàn có một cái khung ảnh úp xuống, bên cạnh khung ảnh là hộp thuốc lá Trần Dương vừa lấy, hộp thuốc lá đó đã hút hết một nửa. Trong thùng rác dưới gầm bàn, hình như có mấy mảnh giấy bị xé vụn, nhưng Lâm Linh không biết những mảnh giấy đó viết gì.

Buồng lái rất kín, mắt thường không thể nhìn thấy bất kỳ lỗ thông gió nào. Trần Dương bình thường không rời buồng lái, mà khi mới bước vào lại không ngửi thấy mùi thuốc lá. Nếu anh ta hút thuốc ở đây, vậy mùi thuốc lá đã thoát ra ngoài bằng cách nào?

Lâm Linh cẩn thận chú ý đến chi tiết này.

Căn phòng này, nói không chừng còn có một đường hầm bí mật nào đó.

Trần Dương châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nét mặt dịu đi rất nhiều, giống như anh ta có một cơn thèm thuốc kinh khủng, hút thuốc có thể giúp anh ta giải tỏa căng thẳng.

“Kỹ sư bảo trì Lâm có chỗ nào không rõ về con tàu này không?”

“Có một vài thứ, vì nhiều thiết bị được kết nối với buồng lái, nhiều chỉ số được hiển thị trên các bảng điều khiển trước mặt anh. Nếu tôi muốn hoàn thành công việc kiểm tra định kỳ, cần phải đối chiếu các số liệu này…”

Lâm Linh bước thêm mấy bước, tiến lại gần bảng điều khiển, cô nhìn những nút bấm đủ loại màu sắc trên đó, cố tỏ ra uyên thâm nói.

Thực ra đây chỉ là một cái cớ.

Cô cần phải hiểu một cách rõ nhất có thể về bí mật của con tàu này, phải đến được nơi trọng điểm nhất mới có thể tìm ra được manh mối quan trọng nhất.

Không biết vì sao, khi cô bước vào buồng lái này, cô luôn cảm thấy một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể cô đã từng đến nơi này trong giấc mơ, khi bước vào lần nữa, mọi thứ trước mắt cô giống như khung cảnh mơ hồ trong giấc mơ, âm thanh của bánh răng vận mệnh khớp nối và chuyển động cũng đang vang vọng sâu trong tâm trí.

Ở đây, chắc chắn có bí mật gì đó!

“…Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với yêu cầu của cô.”

Yêu cầu của Lâm Linh bị Trần Dương từ chối ngay lập tức.

Cô quay người nhìn Trần Dương, thấy anh ta đang cảnh giác nhìn mình, mắt hơi cụp xuống, mang chút khó chịu.

“Vậy thì…”

“Cô có thể hoạt động trong khoang tàu, nhưng nơi này không phải là nơi cô muốn vào thì vào.” Trần Dương lạnh lùng nói lại lần nữa.

Đây giống như là giới hạn của anh ta, cũng như một ranh giới không thể chạm đến.

“Nhưng mà…”

“Ôi dào, Tiểu Linh, không đến cũng được, đâu phải chuyện lớn gì…” Anh Mập thấy sắc mặt của Trần Dương ngày càng xấu, vội vàng làm dịu tình hình, “Ở chỗ máy phát điện chẳng phải đã có nhiều thiết bị máy móc như vậy rồi sao, còn có cả ‘Nhật ký bảo trì’, tôi thấy đủ cho cô dùng rồi, nơi này không phải là chỗ chúng ta có thể đến.”

Anh Mập kéo tay áo Lâm Linh, vội vàng ra hiệu cho cô.

Lâm Linh vẫn muốn cố gắng thêm, nhưng sắc mặt của anh Mập tái nhợt đi, thậm chí có chút mồ hôi lạnh. Trần Dương không nói gì, bầu không khí nặng nề giống như một con báo có thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Theo bản năng, cô cảm thấy mình không nên quá trớn như vậy nữa.

Hơn nữa, anh Mập rất sợ thuyền trưởng.

Không biết vì sao.

Rõ ràng trước đây anh Mập từng đi lính, những người như vậy thường sẽ không dễ bị dọa nạt.

Nhưng Trần Dương, hình như lại làm anh ta rất sợ hãi.

Không biết vì sao…

“Tôi hiểu rồi, nếu cần gì tôi sẽ nói với anh sau.” Lâm Linh cúi đầu.