Chương 7: Huệ phi
Màn đêm lặng lẽ buông xuống. Thành Tử Vi lại chìm trong giấc ngủ say.Khương Nhiêu thật ra cũng không hôn mê, nhưng phân lượng độc tính trong thuốc vào miệng kia cũng không nhẹ, dù chỉ hơi dính qua nhưng vẫn khó chịu.
Trong miệng vẫn còn hơi đau, vì để giả vờ như thật, nàng đành phải cắn đầu lưỡi, còn hại nàng mất quá nhiều khí lực đẩy ngã lư, suýt nữa thì bị bỏng.
Nếu Lăng Bình Vương này trước đó đã động tay động chân, cần gì phải dạy mình diễn trò như vậy.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nàng cảm giác trên mặt ngứa một chút. Nàng không mở mắt, cứ đưa tay đẩy ra.
Chẳng được bao lâu, cảm giác ngứa ngáy kia lại tiếp tục lên hai má.
Tay phải bị cầm chặt, nàng không muốn tỉnh cũng khó.
Sự cảnh giác vụt qua, thì thầm một câu.
“Bổn vương có lòng tốt đến thăm, cái vật nhỏ này bướng bỉnh thật.”
Vừa nghe giọng nói này, Khương Nhiêu chợt mở mắt ra, không còn buồn ngủ nữa.
Nàng ngồi dậy, xê dịch vào góc giường, lại thấy Lăng Bình Vương nhảy qua ngồi bên giường, ánh trăng phản chiếu lên nửa khuôn mặt. Hắn cười như có như không.
“Đã phiền điện hạ quan tâm, ta không sao.” Khương Nhiêu nửa thật nửa giả, bối rối đi tìm ngoại sam.
“Không cần tìm, đỡ phải mất công.” Nói xong hắn nghiêng về phía trước, bức Khương Nhiêu đến góc chết.
“Lần trước là sợ bị người phát hiện nên ta mới tự ý rời đi.” Khương Nhiêu thuận miệng nói.
“Bình thường thấy nàng thông minh vậy, sao lại tự hạ độc mình?” Lăng Bình Vương vừa nói vừa sờ soạng.
Khương Nhiêu chấn động một cái, rõ ràng bản thân không có hạ độc, mà Lăng Bình Vương cũng không hạ độc, vốn định trách hắn lấy chính mình làm mồi câu, nhưng nghe hắn nói như vậy thì hình như không đúng!
Hai tay Lăng Bình Vương dò xét, lại bị Khương Nhiêu ngăn lại, hắn đành phải vuốt ve nói, “Lần này dù chưa được chuyện, nhưng vẫn nên thưởng nàng một chút…”
Trong bóng đêm yên tĩnh, ánh mắt thấy không rõ, nhưng giác quan lại càng thêm nhạy bén.
“Thái y nói ta bị trúng xà quả độc.”
Động tác Lăng Bình Vương dừng một chút, hắn ngẩng đầu, “Hẳn là thiên tiên tử.”
Khương Nhiêu lắc đầu, “Không, chính là xà quả độc.”
Lăng Bình Vương chậm rãi rút tay về, “Nàng không hề hạ độc?”
Cẩn thận cởi vòng ngọc trên cổ tay ra, Khương Nhiêu chủ động, “Ta quả thật có mang theo, nhưng không biết làm sao mà Cảnh An Vương quá thận trọng, không có cơ hội xuống tay. May mà điện hạ ngài có tầm nhìn xa, trước đó đã bỏ thuốc. Có lẽ Cảnh An Vương lần này khó có thể thoát tội.”
Khương Nhiêu nói xong liền nhìn chằm chằm nét mặt của Lăng Bình Vương.
“Bổn vương trước đó vẫn chưa bỏ thuốc.” Ngữ khí của hắn rét lạnh như băng.
Bốn mắt nhìn nhau, nhất thời ngừng nói.
Lúc này, Khương Nhiêu tỉnh ngộ ra, nàng trúng độc căn bản không phải là ngẫu nhiên, mà là có người tương kế tựu kế, biết thời biết thế! Lợi dụng sự hãm hại của nàng mà hãm hại thêm một bước…
Trong toàn bộ kế hoạch, có thể bình yên thoát thân, chỉ có Cảnh An Vương.
Lăng Bình Vương như vậy, sao lại không nghĩ ra!
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. (1)
(1) thành ngữ ý nói một người đang ám toán kẻ khác thì có người khác lợi dụng cơ hội làm hại mình.
Hắn chợt đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đã chậm, chợt nghe ngoài điện đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, ngọn đèn chợt rọi sáng.
Lăng Bình Vương đành phải trở lại, nhìn chòng chọc Khương Nhiêu.
“Đi từ phía sau cửa sổ, có lẽ còn kịp!” Sự tình đã đến nước này, Khương Nhiêu cũng sốt ruột. Nếu bị bắt tại trận, hậu quả không thể lường được…
—
Cửa điện bị đẩy mạnh ra, nội thị xách đèn l*иg tiến vào, đẩy cạnh cửa sang một bên.
Đôi giày bó kia bước vào, Khương Nhiêu nửa tựa vào đầu giường, vẻ mặt yếu ớt.
Vệ Cẩn nhìn xung quanh, trên đệm, hiển nhiên có dấu vết của người thứ hai.
Đôi môi người con gái tán loạn đỏ thẫm.
Vệ Cẩn thầm cười nhạo, Nhị ca, ngươi quả nhiên rất không cẩn thận!
“Mới vừa rồi Huệ phi nói chuyện với ai vậy?” Hắn tiến vài bước lại gần, Khương Nhiêu rướn người, trách mắng một câu, “Làm gì có người nói chuyện, điện hạ ngài nghe lầm rồi.”
“Ừm.” Hắn ngồi xuống bên mép giường, lấy tay nhấn vài cái thật mạnh lên giường, “Thấy bệnh tình Huệ phi đã khỏi, bổn vương thật yên tâm.”
Khương Nhiêu dịch vào trong một chút, thỉnh thoảng liếc mắt ra ngoài cửa sổ, ghé sát thì thầm, “Chẳng lẽ đêm khuya điện hạ lại đây để thực hiện giao dịch?”
Khung cửa sổ còn mở phân nửa, vẫn còn hơi lay động.
Vệ Cẩn nhàn rỗi ngồi đợi, lập tức có cung nhân từ sau vườn chạy tới.
“Nếu Huệ phi không có việc gì, vậy để bổn vương nhìn một cái xem có té bị thương không.” Hắn nắm lấy góc chăn trên người Khương Nhiêu, không mảy may xúc động trước mặt nàng.
Thần sắc quyến rũ và cầu xin luân chuyển, tầm thường bất lực.
Vệ Cẩn không dừng lại, lập tức xốc lên. Rồi sau đó sửng sốt.
Dưới lớp chăn chỉ có một thân thể lả lướt, tẩm y cợt nhả đắp lên trên người.
Nàng ra vẻ lấy hai tay che kín, l*иg ngực hơi phập phồng, hai chân cuộn tròn, không kịp thu lại.
Trắng nõn hơn tuyết, ngón chân mượt mà khiến người ta xao xuyến. Cũng không có giấu người khác trong đó.
Tình cảnh trước mặt như thế, Vệ Cẩn chỉ cảm thấy không khỏi dâng lên cơn buồn bực trong lòng, lại nhìn gương mặt đỏ ửng của Khương Nhiêu rồi giục nàng đắp chăn lại.
Khương Nhiêu không nói, rụt người ở trên giường, chợt đoạt lấy góc chăn trên tay hắn, giận dỗi nghiêng người sang một bên.
Khôi phục lại thần sắc bình tĩnh, hắn lạnh lùng nói, “Bổn vương là vì bảo đảm cho sự an nguy của Phụ hoàng, lục soát kỹ càng thì mới có thể yên tâm.”
“Vậy rõ ràng là ta trong sạch rồi chứ?” Khương Nhiêu mở to mắt.
Vệ Cẩn đi qua đi lại mấy bước, khom lưng ra phía ngoài, nhặt áo choàng rơi lả tả trên mặt đất lên, tầm mắt vừa chạm vào một thứ bằng phẳng dưới đáy cửa điện.
Áo choàng nhàn nhạt mùi hương bị hắn tùy ý ném về phía giường, “Huệ phi tạm không thể rời khỏi đây, im lặng nghe phân phó.”
“Điện hạ nửa đêm tới đây, sao lại tùy tiện như thế!” Khương Nhiêu run giọng trách mắng, âm cuối cao lên.
Vệ Cẩn đột nhiên vỗ vào cửa điện, quay đầu liếc nàng, chỉ có như thế.
Áo bào dần dần biến mất trong màn đêm.
Đợi cho đến khi cửa điện khép lại, đám người lui ra, trong lòng hắn sáng tỏ, giống như trong dự đoán, Vệ Ly đã bắt đầu âm thầm hành động.
Gọi Cao Ngôn tới, hắn nói, “Không cần tìm, đem hết cung nhân của thượng thực cục và Thái y viện xử phạt theo luật, dừng ở đây.”
Cao Ngôn nhìn trong điện, Cảnh An Vương không hề nói tới một chữ liên quan đến Huệ phi.
Một lúc sau, Khương Nhiêu ôm chăn, cười khanh khách vài tiếng, cười cười, vẻ mặt từ từ lạnh nhạt.
Chiêu “binh hành hiểm trứ” (2) vừa rồi, nếu để lâu hơn một chút, chỉ sợ nhất định sẽ lộ ra chân tướng.
(2) “binh hành hiểm trứ”: đi nước cờ hiểm
“Xem nàng vừa rồi diễn hay thật.” Lăng Bình Vương chậm rãi lách ra từ sau cửa, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
Khương Nhiêu quấn tóc lại, chỉ vào ngoài cửa sổ thở dài, “Còn không phải là vì điện hạ!”
Trong lòng nàng cũng đang nghĩ muốn tiễn vị tôn đại phật này đi.
Lăng Bình Vương cẩn thận vuốt tóc, tâm tư Tam đệ kín đáo, luôn vượt xa sức tưởng tượng.
Bất quá mới qua một năm, Cảnh An Vương cũng đủ thực lực chống lại mình. Thế cục càng lúc càng vượt khỏi tầm tay.
Lăng Bình Vương bước chậm rồi dừng lại, “Nếu Phụ hoàng có biến động nhỏ nào, nhớ truyền tin cho ta.”
Khương Nhiêu ra vẻ ngoan ngoãn gật đầu, ai ngờ hắn đột nhiên cúi người lại gần, ra sức ngậm một cái lên môi nàng, rồi sau đó nhanh chóng bước vào màn đêm.
Trở tay không kịp, vẫn sờ sờ cánh môi, thầm phun một cái…
Lúc Cảnh An Vương vỗ vào cửa điện, rõ ràng biết hết mọi thứ, nhưng sao lại chừa ình một con đường lui?
Mê man như vậy, thoáng cái đã qua rất nhiều ngày.
Thành Tử Vi vắng vẻ im ắng, mỗi ngày có cung nhân đến đưa cơm canh, Khương Nhiêu đều nhân cơ hội tìm hiểu mấy câu, nhưng miệng nhóm cung nhân quá chặt, tiết lộ rất ít tin tức.
Nhưng càng yên ả, trong lòng nàng càng thêm hoang mang.
Khi ở Vĩnh Lạc Cung, ít nhất còn có Trịnh Thu các nàng làm bạn, mà Hàm Nguyên Điện này lại im lặng đáng sợ.
Khóa bên ngoài cửa điện rất chặt, nàng thử nhiều lần mà vẫn không thể mở ra.
Ghé vào trên bệ cửa sổ, đẩy song cửa ra nhìn lại, trong nháy mắt, Khương Nhiêu đột nhiên nhớ tới câu thơ Trương Tuấn Chi tựa vào cửa sổ đứng ngâm.
Trắng xát mây trời như áo rủ, chốc đà xanh xám ra hình chó. (3)
(3) Nguyên văn: “Thiên thượng phù vân như bạch y, tư tu cải biến như thương cẩu.”, trích trong bài “Khả thán” (“Đáng tiếc”) của Đỗ Phủ, Nhượng Tống dịch.
Thế sự biến đổi huyền ảo khôn lường, mây trắng chó xám, cũng không phải là đã vượt qua trăm năm?
Bỗng nhiên nhìn thấy ngoài cửa bên, cẩm y vội vã, hoa phục chập chờn, đoàn người nối đuôi nhau mà qua.
Nhớ rõ Hoàng thượng có chỉ, Hàm Nguyên Điện cấm nghiêm, sao lại có cung phi vào đây?
Nhưng đây chỉ mới là mở đầu, ăn điểm tâm xong, cho đến trước khi chập tối, Hàm Nguyên Điện nghênh đón người tới, dần dần náo nhiệt lên.
Khương Nhiêu cách đó quá xa, không thấy rõ mặt, mà dù có thấy rõ cũng không nhận ra.
Chẳng lẽ Hoàng thượng đã đến ngày quàn?
Vào lúc ấy, ngoài cửa điện vang lên tiếng vang nhỏ, rồi sau đó, cửa mở ra một khe hở, Trịnh Thu nhanh chóng chui vào.
Tay nàng đặt ở trên môi, ý bảo Khương Nhiêu chớ có lên tiếng. Nàng ta lại lấy ra một chiếc áo choàng đen, phủ thêm cho nàng, động tác nhanh nhẹn sạch sẽ.
“Phu nhân muốn gặp ngươi, đi theo ta.” Thần sắc Trịnh Thu trịnh trọng, không cho Khương Nhiêu chút thời gian phản ứng.
Trịnh Thu hiển nhiên vô cùng quen thuộc với đường đi, linh hoạt né tránh dọc theo hành lang uốn khúc, vυ't qua một đám thủ vệ, giương mắt kéo Khương Nhiêu bước vào khu rừng u tối.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Nàng chỉ cảm thấy cô gái trước mặt này tuyệt đối không như Trịnh Thu mà nàng quen biết…
Trịnh Thu đi mấy bước, thấy nàng dừng bước không tiến lên, liền lại đây, cầm tay nàng, giọng nói nhỏ nhẹ, “Hôm nay bệ hạ đột nhiên giải trừ lệnh cấm, ba vị hoàng phi, bốn vị hoàng tử, hai vị đế cơ lần lượt được triệu kiến. Ngươi có biết điều này nói lên cái gì không?”
Ánh trăng rọi vào trên mặt Khương Nhiêu, cũng phản chiếu vạn ngọn đèn sáng ở thành Tử Vi.
Chỉ có hai người bọn họ biến mất ở trong bóng tối.
Khương Nhiêu trong lòng đã đoán được, lại không biết Trịnh Thu che giấu lâu như thế, đành phải ra vẻ nghi ngờ, muốn thử xem rốt cuộc ý muốn của nàng ta là gì.
Còn có bao nhiêu chuyện nàng không biết?
Trịnh Thu giúp nàng chụp mũ áo choàng lại, “Nói rõ ra thì Hoàng thượng đã định xong di chiếu, vị đế vương tiếp theo đã được xác định!”
Khương Nhiêu chẳng những biết rõ, lại càng biết ai sẽ kế thừa đế vị.
Nhưng những chuyện này cũng không phải là chuyện các nàng có thể thao túng, các nàng cũng không nên nhúng tay vào.
Nếu Yên Tần Hầu phu nhân cùng phe với Lăng Bình Vương, nhất định là muốn tìm manh mối, chuẩn bị thời cơ hành động. Mà hai người các nàng chính là quân cờ được đưa lên bàn cờ, tùy thời đợi lệnh.
Hoàng thành to như vậy, Trịnh Thu rõ như lòng bàn tay.
“Chờ một chút, ngươi nghe xem, đó là âm thanh gì vậy?” Khương Nhiêu đột nhiên dừng bước, Trịnh Thu rõ ràng cũng nghe ra.
Hoàng thành vốn đang im lặng đột nhiên nổi lên tiếng bước chân bốn phía, xuyên thấu qua rừng cây, đèn đuốc dần sáng.
Trịnh Thu đột nhiên đẩy nàng ra, “Tình hình có biến, chúng ta phân công nhau đi, hợp lại ở rừng trúc sau Hợp Thuận Điện!”
Không kịp nhiều lời, Trịnh Thu đã chui ra ngoài rừng, chỉ còn một mình Khương Nhiêu ở lại.
Hợp Thuận Điện lại là nơi nào!
Đừng nói đến mấy cái khác, Khương Nhiêu ngay cả chính mình hiện giờ ở chỗ nào cũng không rõ.
Nhưng nghe thấy tiếng bước chân sột soạt đến gần, bị kẹt ở trong rừng, nàng đã không còn đường lui.
“Nương nương cẩn thận dưới chân.”
“Bệnh tình Hoàng thượng đột nhiên nặng thêm, chỉ sợ Hoàng hậu, Mộ Phi đều đã đến Hàm Nguyên Điện, phân phó Tùng Thanh đến Tử Thần Cung báo cho Vệ Cẩn…”
Hai giọng nữ một già một trẻ vang lên, đúng là Tịnh Quý phi, mẹ ruột Cảnh An Vương. Nơi đây đúng là tẩm điện của Tịnh Quý phi, Vũ Hợp Cung.
Nghe thấy hai người nói chuyện, Khương Nhiêu thầm kinh hãi, xem ra đêm nay thật không phải lúc…
“Ta và Tùng Thanh cùng đi Tử Thần Cung.”
Còn có người thứ ba.
Giọng nói kia dịu dàng như nước, vô cùng dễ nghe.
“Trịnh Thu, ngươi lại có thể hại ta thê thảm!” Khương Nhiêu dùng áo choàng che kín cả người, cuộn mình trong bụi cây, nay, nàng căn bản không có hứng thú đến chuyện đi Hợp Thuận Điện gì đó.
Đừng nói là tìm được đường đi gặp phu nhân, chỉ sợ ra khỏi đây cũng nguy hiểm đến tính mạng.
“Lưu Ly, dẫn Nhu nhi về cung!” Tịnh Quý phi mở miệng.
“Nhu nhi lo lắng cho biểu ca, cô cô người đi thăm Hoàng thượng trước đi.”
Khương Nhiêu lẩm nhẩm, có chuyện gì, ba người này ở bên ngoài vẫn cứ ngươi tới ta đi, chỉ sợ Hàm Nguyên Điện đã sáng rực đèn.
“Này… Nguyệt Hoa đừng chạy!”
Giọng nói kia vừa vang lên, da đầu Khương Nhiêu ngứa ran một trận.
Trước mắt nhất thời có bóng trắng chạy tới, một con mèo con toàn thân trắng tuyết rơi xuống đất, đôi mắt sáng loáng như ngọc lưu ly của Nguyệt Hoa dừng trước người Khương Nhiêu.
Quả nhiên là họa vô đơn chí.
Khương Nhiêu dùng sức khoát khoát tay, thấp giọng xua đuổi, “Đi mau…” rồi lập tức ném một hòn đá thuận tay sờ được.
Con mèo trắng kia men theo hướng ngược lại, từng bước đi tới.
Bãi cỏ bên cạnh đã có người bước vào, Khương Nhiêu nhanh chóng lăn một vòng, tránh con mèo trắng, trốn dưới gốc cây thông liễu.
Cô gái váy hoa lướt tới, ôm lấy con mèo con, dịu dàng vỗ về, chỉ nhìn dáng người đã thấy khí chất xuất trần như tiên.
Mà chậm rãi từ sau cô gái kia đi tới, còn có Vệ Cẩn đã lâu không gặp, hắn nghi ngờ nhìn lướt qua bên này, đang muốn bước sang đây lại bị nhẹ nhàng giữ chặt, “Biểu ca, cô cô còn đang chờ chúng ta.”
Như thế xem ra, hoa đào của Chiêu Hòa Đế thật sự là không chỗ nào không có, trong hoàng cung tiện tay nhặt được một mỹ nhân đều có thể có quan hệ với hắn.
Khương Nhiêu oán thầm dưới đáy lòng, Chiêu Hòa Đế thật sự cưới biểu muội của hắn, hình như chính là Chiêu Ý Hoàng hậu về sau.
Đoạn dã sử của hậu cung Chiêu Hòa Đế này, nàng nhớ không rõ lắm, tóm lại, cũng không đến mức hậu cung ba ngàn, nhưng mỹ nhân tuyệt đối không ít.
Nhưng Khương Nhiêu không nhớ thêm được nữa, bởi vì rất nhanh đã có người theo nhau mà tới, giấu không được lâu, nàng phải thoát thân ngay lập tức.
Thừa dịp cô gái kia không chú ý, nàng cởi bỏ áo choàng, chợt ném về phía bụi rậm, còn mình thì khom người chạy tới ngoài cửa điện.
“Ai ở đây vậy!” Cô gái quá sợ hãi, nhưng cái nàng nhìn thấy chỉ là một tấm áo choàng trống rỗng, treo ở đầu cành.
Người cũng không thấy bóng dáng.