Quy Tắc Nữ Quan

Chương 43

Chương 43: Hãm hại
Khương Nhiêu thân là ngự thị, đi theo săn bắn cũng không đi quá giới hạn, nàng không phải là hậu phi, xuất đầu lộ diện cũng không gây nhiều chú ý.

Nhưng mà trước khi đi, Vệ Cẩn còn thay nàng buộc sa quan, gần như bao trùm cả gương mặt. Lần này hoàn toàn là xuất phát từ tư tâm, hắn không muốn cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy tướng mạo của nàng.

Hoàng hậu thiện cưỡi ngựa bắn cung, chân đạp một con tiểu mã, tư thế oai hùng mạnh mẽ.

Khương Nhiêu mới đầu ngồi ở bên ngoài khu vực săn bắn, trong tay cầm túi nước và khăn lau mồ hôi, chỉ có thể nhìn thấy ngựa phi nhanh từ xa, vạn mã rong ruổi, rất bao la hùng vĩ.

Đó là thiên đường thuộc về nam nhân, là nơi thể hiện năng lực phong thái không gì sánh kịp.

Gió ngày hè mang theo mùi thơm ngát của hoa cỏ, Kim Qua Thai mát mẻ, là nơi thích hợp để tránh nắng.

Nàng trước sau cũng chưa phát giác, ánh mắt của mình vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh đỏ sẫm trong đám người kia, dõi theo không ngớt.

Mãi đến khi bên tai vang lên tiếng ngựa hí sắc nhọn, người trên tuấn mã phong thái lỗi lạc. Nàng còn chưa kịp định thần lại đã bị kéo lên lưng ngựa.

Khương Nhiêu chưa từng cưỡi ngựa, càng không ngừng phản kháng, dạ dày cứ như đang dời sông lấp biển.

“Vương gia tự trọng, xin thả nô tì xuống dưới!” Nàng bình tĩnh kìm nén cơn giận.

Nhưng người phía sau càng cười suồng sã, hai chân kẹp chặt, ngựa nhanh chóng phóng tới.

Đầu váng mắt hoa, Khương Nhiêu bất chấp tất cả, hung hăng cắn cổ tay ở phía trước.

Vệ Ly bị đau nhưng cũng không ngừng lại, gương mặt tuấn mỹ mỉm cười, “Cắn rất dễ chịu, nặng hơn chút…”

“Vệ Ly, ngươi đúng là đồ vô liêm sỉ! Nếu không dừng lại, ta sẽ nhảy xuống!” Hắn sao có thể trơ tráo như vậy…

Ngay lúc Khương Nhiêu ra sức đánh ngựa, cuối cùng ngựa cũng dừng lại.

Thân mình vừa lăn xuống ngựa cũng không cảm thấy đau, vừa mở mắt đã đối diện với đôi con ngươi ngậm ý cười của người bên dưới.

Bốn phía cây cỏ um tùm, bụi cây chồng chất, quả nhiên là nơi bí ẩn, xem ra Vệ Ly biết rõ Kim Qua Thai như lòng bàn tay.

Làm như biết nàng sẽ phản kháng, cánh tay kia liền siết chặt hông của nàng, bắt buộc duy trì tư thế ái muội như vậy.

“Cánh nàng khoẻ quá, leo được cành cao.” Tay Vệ Ly không an phận mà bấm eo nàng một cái.

Khương Nhiêu giãy dụa tránh khỏi hơi thở của hắn, không khách khí trả lời, “Người thường đi chỗ cao, nô tì chẳng qua là tục nhân.”

Vệ Ly thấy nàng cự tuyệt như thế, trong lòng chợt tức giận, ngẩng đầu lên dùng sức cắn một bên tai nàng. Hắn hung hăng dùng sức mυ'ŧ vào, “Đừng quên, nàng là người của bổn vương.”

Khương Nhiêu nghe vậy thì cười khanh khách, không nói gì, nhưng càng tỏ ý sâu xa.

Vệ Ly xoay người một cái, liền ép nàng nằm trên cỏ, tay bắt đầu tháo đai lưng bên hông nàng, “Xem ra là bổn vương trước đây thương tiếc nàng, sau ngày hôm nay sẽ khiến nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân của bổn vương, sau này xem nàng sẽ thấy người sang bắt quàng làm họ thế nào!”

Hắn nói được thì làm được, Khương Nhiêu tuyệt đối tin.

Cũng may nhung trang phức tạp, nhất thời cũng không kéo ra được, Khương Nhiêu trước sau vẫn bình tĩnh nhìn nam nhân thở hổn hển trước mặt, “Vương gia tội gì, người lúc trước vứt bỏ ta như một chiếc giày rách là ngài, nay lại thành ngựa quay đầu ăn cỏ cũ cũng là ngài.”

Đôi mắt tối tăm của Vệ Ly nhấc lên, “Vứt bỏ nàng thì sao, chỉ cần nay bổn vương muốn, nàng phải ngoan ngoãn trở về.”

Ý cười Khương Nhiêu càng đậm, quyến rũ tận xương, “Vương gia không phải là động tình thật đấy chứ?”

Vệ Ly dừng một chút, Khương Nhiêu lại nói ngay, “Nô tì vẫn là khuyên Vương gia trăm ngàn đừng như thế, bởi vì nhúng chàm nữ nhân của Hoàng thượng là trọng tội.”

Lần này, lửa nóng trong người Vệ Ly giống như bị tưới xuống một chậu nước lạnh, đầu tiên hắn lắc đầu, rồi sau đó khóe môi càng căng ra, trong con ngươi cũng chứa đựng cảm xúc vô cùng phức tạp, làm như đau đớn lại như vui vẻ, “Hắn thật sự làm thế… A, các ngươi sao dám…”

Khương Nhiêu thấy trong lời hắn nói có hàm ý, thừa dịp lúc hắn phân tâm liền vội vàng rút người né ra.

Thân thế như thế nào đã không còn cần thiết, chẳng qua đều là chuyện cũ, người không thể sống mãi trong quá khứ.

Vệ Cẩn có thể tra được, nhất định sẽ còn biết nhiều hơn nàng, cho dù miếng ngọc kia có rơi vào trong tay cũng không trách phạt nàng.

Bởi vì trước khi tiếp nhận nàng, Vệ Cẩn tất nhiên đã tiếp nhận xuất thân của nàng rồi. Cho nên, không còn bí mật gì đáng nói nữa. Xóa bỏ.

Vệ Ly không ngăn nàng lại, “Nàng cho là có thể thoát được? Có một số việc đúng là đã định trước, cho dù là tội của tổ tiên thì khi sinh ra cũng in ở trên người, nước Ngọc Hoa Trì cũng không tẩy sạch!”

Khương Nhiêu biết rõ hắn đang châm chọc, chỉ có điều chấp niệm của nguyên chủ thân thể này không liên quan gì đến nàng.

“Nàng không phải là bé gái mồ côi, Yên Tần Hầu phu nhân chính là mẹ đẻ của nàng.” Một câu nói lạnh nhạt này lại như thần chú giữ chân Khương Nhiêu lại.

Nàng ngoảnh đầu lại, không biết vì sao trong lòng lại có sự sợ hãi đang dần dần âm thầm phóng đại lên, “Yên Tần Hầu phu nhân là ai?”

“Nàng hẳn là đã thấy qua quyển Kinh phật mười tám năm trước ở đầu giường Phụ hoàng,” Vệ Ly chậm rãi bước tới, “Công chúa Y Tự của Đại Yến tiền triều, nữ nhân mà Phụ hoàng đến chết vẫn còn nhớ kỹ.”

Y Tự… Tên này nàng đã gặp qua rất nhiều lần, một câu này giống như nghi thức xối nước lên đầu, thức tỉnh người trong mộng.

Sự kinh ngạc của Tịnh Quý phi, ánh mắt của Vệ Tề, hết thảy đều đã được giải đáp.

Nàng thậm chí không cần hỏi cũng biết, lúc này đây, Vệ Ly không hề nói sai. Bởi vì gương mặt đầy vết thương lúc trước xuất hiện trong đầu kia, chính là dung mạo giống y như mình…

Khương Nhiêu đứng lâu không nhúc nhích, “Bà ấy chưa chết?”

“Muốn hỏi thì phải hỏi Tịnh Thái hậu một câu.” Vệ Ly không hề trả lời, Khương Nhiêu vội chạy ra xa như chạy trốn.

Vệ Ly nhìn bóng lưng hoảng sợ của nàng, biết rõ nàng sẽ không quay đầu lại. Hắn thậm chí lúc này mới phát hiện, là chính mình trước đây từng tự tay đẩy nàng ra xa, đẩy tới bên cạnh một nam nhân khác.

Trong đầu hỗn loạn như nước thủy triều, Khương Nhiêu nắm hai tay ở trước ngực, không thể bình tĩnh.

Yên Tần Hầu phu nhân là Công chúa tiền triều, như vậy mình là trẻ mồ côi của Yến triều, trên người chảy huyết mạch Đại Yến.

Chỉ bằng điểm này, Vệ Cẩn giữ nàng ở bên người đã là vi phạm luật lệ, càng không nói đến việc cho danh phận.

Nếu Tịnh Thái hậu hoặc là Hoàng hậu biết được, như vậy nàng càng không có kết cục tốt!

Sắc trời đang lên, hai mắt nhoi nhói như kim châm.

Tuấn mã hí vang, Vệ Cẩn cực kỳ tao nhã quay về trên con hãn huyết bảo mã, đứng ở trước mắt, roi dài trong tay vung lên, mồ hôi từ hai bên tóc chảy xuống, phong thái anh tuấn.

“Theo trẫm dắt ngựa đi dạo.” Hắn tung người nhảy xuống, không đợi Khương Nhiêu đáp lại đã nhẹ nhàng nâng nàng lên, rồi hắn nhảy lên sau.

Khương Nhiêu bị hắn ném lên mà chóng mặt, chỉ có thể tựa vào trong lòng hắn, nắm chặt dây cương.

Vệ Cẩn cảm thấy nàng căng thẳng cứng ngắc, cho là nàng đang sợ hãi, liền đặt cằm lên tóc nàng, hoàn toàn ôm chặt nàng từ phía sau.

Tư thế như vậy, rất an tâm, cũng rất ái muội.

Đoàn người Thế tử Tạ gia ở xa còn đang thỏa thích săn bắn, Vệ Cẩn đặc biệt chọn một sân bãi tĩnh mịch.

Nơi này đã được người của Cao Ngôn canh gác nghiêm ngặt, tất cả mọi người bị ngăn cách ở hàng rào bên ngoài.

“Đừng sợ, ổn định thân thể, hơi nghiêng về phía trước,” Vệ Cẩn chỉnh sửa tư thế nàng lại cho chính xác, sau đó cầm hai chân nàng, kẹp vào bụng ngựa.

Hãn huyết được ra lệnh, vung chân chạy như điên.

Khương Nhiêu không phòng bị, chỉ cảm thấy như bị gió mạnh cuốn phăng ra ngoài… Nhưng gió có mạnh thế nào cũng không bằng tâm sự nặng nề của nàng lúc này.

“Như vậy là được rồi.” Vệ Cẩn hơi lui lại để ôm thoải mái, Khương Nhiêu lập tức bấu vào người hắn, “Dừng lại… Bệ hạ dừng lại!”

Nàng trời sinh không phải nhân tài, không học được bản lĩnh ở trên ngựa của Hoàng hậu.

Vệ Cẩn tinh quái kề sát lại, hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc vô cùng thân thiết, nhưng ngựa phi một khắc cũng không ngừng.

Sau nửa canh giờ, Khương Nhiêu đầu váng mắt hoa, hai má như lửa. Hai chân vừa chạm đất đã tức khắc mềm nhũn ngã xuống.

Đam mê của hắn thật sự là đặc biệt… Thế nhưng thích làm chuyện như thế ở trên lưng ngựa… Tuy rằng cũng không thật sự muốn nàng, nhưng khắp người đều bị vân vê qua lại.

Ánh tà dương ngả về phía tây, ráng hoàng hôn xuyên qua bóng cây loang lổ, ánh đỏ khắp cả khu vực săn bắn rộng lớn.

Ánh sáng chói chang.

Vệ Cẩn giục ngựa đi chầm chậm, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng lẳng lặng mang nàng thưởng thức cảnh đẹp của Kim Qua Thai.

Lạc Thủy chảy ngang qua khu vực săn bắn, ngăn Kim Qua Thai thành hai nửa, bờ sông bên kia đèn đuốc rực rỡ, đúng là chỗ hành cung. Vào buổi tối, nơi đó sẽ có dạ yến long trọng ngoài trời.

Sóng vỗ trên mặt sông trong vắt, chảy xuôi nhìn không thấy bờ bến.

“Khi trẫm còn nhỏ, lần đầu tiên theo Phụ hoàng săn bắn, thích nhất chính là con sông này.”

Khương Nhiêu vùi trong l*иg ngực nở nang của hắn, bỗng nhiên nghĩ tới con sông Thanh Xuyên ở quê nhà.

Sau một lúc lâu vẫn không có tiếng đáp lại, Vệ Cẩn nhìn cô gái bé nhỏ trong lòng, hiếm khi thấy nàng trầm tĩnh như lúc này.

Ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy lông mi rũ xuống, hiển nhiên đã mệt mỏi mà ngủ. Hắn nở nụ cười bất đắc dĩ, đành phải ôm nàng trở về, gió đêm dù sao rất lạnh, không thích hợp ở lâu.

Khương Nhiêu từ từ nhắm hai mắt lại, nàng cũng không có ngủ, chỉ là không muốn để hắn nhìn thấy mình đột nhiên trở nên yếu đuối mà thôi.

Gặp gỡ với mọi người Tạ gia, Vệ Cẩn lập tức ngồi ngay ngắn, ôm chặt nàng lại, thản nhiên tiếp nhận mọi người hành lễ.

Ánh mắt Tạ Uẩn từ trong đám người bắn ra, dừng lại trên gò má đỏ ửng của Khương Nhiêu, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị trăm ngàn ngón tay cào cào trong lòng đến khó nhịn.

Ánh mắt Tạ Thiên phóng tới, lộ ý răn đe, hắn biết rõ đệ đệ này của hắn phong lưu vô độ, đắm chìm trong mỹ sắc.

Tạ Uẩn đành phải cười cười ứng phó, lui ra phía sau, không có cử chỉ vượt quá giới hạn.

Lúc Hoàng thượng ôm Khương Nhiêu trở lại Cửu Hoa Điện, Hoàng hậu đứng dậy tiến lên đón, “Thần thϊếp đã chuẩn bị dạ tiệc ở Lâm Tiên Thai, bệ hạ thay y phục xong thì cùng đi.”

Khương Nhiêu cong vẹo chào một cái, Hoàng hậu ra vẻ rộng lượng, “Khương ngự thị không ngại thì cùng đi, cũng có thể phối hợp với nhau.”

Tình cảnh như vậy, Lăng Bình Vương, mọi người Tạ gia đều ở đây, căn bản là không thích hợp cho nữ tử xuất đầu lộ diện, mặc dù là Hoàng hậu, cũng chỉ có thể buông rèm bày bàn ăn. Nếu nàng đáp ứng, như vậy thì có vẻ ngả ngớn, chắc chắn sẽ khiến Hoàng thượng không vui.

Hoàng hậu quả nhiên là tính hay, căn bản không có lựa chọn. Khương Nhiêu theo ý của nàng, từ chối không đi, Vệ Cẩn thấy nàng mệt mỏi cũng không miễn cưỡng, huống hồ hắn cũng không muốn để Khương Nhiêu xuất hiện trước mặt nam nhân khác.

Trở lại nội thất, thay y phục cho Vệ Cẩn xong, Khương Nhiêu đột nhiên quấn lấy cánh tay hắn, “Nô tì muốn gặp Yên Tần Hầu phu nhân, bệ hạ liệu có bằng lòng?”

Yên Tần Hầu trước sau vẫn là khúc mắt giữa hai bọn họ, bởi vì Vệ Cẩn biết rõ, đó là thế lực duy nhất của Vệ Ly.

Khương Nhiêu thấy hắn không nói gì, cũng chuẩn bị đón nhận cơn thịnh nộ, nhưng không ngờ Vệ Cẩn từ từ xoay người, “Đó dù sao cũng là chỗ ở trước đây của nàng, gặp một lần cũng là lẽ thường, chỉ là Yên Tần Hầu hiện giờ ở ẩn không ở trong kinh, chờ sau khi hồi cung, trẫm sẽ hạ chỉ tuyên triệu Yên Tần Hầu phu nhân vào cung sum vầy với nàng.”

Giọng nói bình tĩnh thế này, không mảy may nhận ra có gì không vui, Khương Nhiêu cúi người hành lễ, “Nô tì tạ bệ hạ ân điển.”

Vệ Cẩn cầm tay nàng, “Trẫm đã là người đứng đầu thiên hạ thì phải có năng lực bảo vệ nữ nhân của mình, chỉ một Yên Tần Hầu trẫm còn chưa từng để vào mắt.”



Vu Đào bưng chậu bạc và khăn đến, hầu hạ Khương Nhiêu tắm rửa.

Nàng ta vẩy nước, cười tủm tỉm, “Đêm nay nô tì cũng không đi dạ yến, sẽ ở cùng với cô cô.”

Khương Nhiêu rũ mắt xuống, nhìn không ra nét mặt, chỉ ừ một tiếng hời hợt.

Vu Đào lại mang khăn tới, “Nô tì biết gần Lâm Tiên Thai có một khu rừng trúc đuôi phượng, ban đêm mát mẻ dễ chịu, ngày mai nô tì sẽ dẫn Khương cô cô qua đó một chút.”

Lời vừa dứt, chậu bạc trước mắt phốc một tiếng, bọt nước văng khắp nơi.

Vu Đào không rõ nguyên do, lau mặt, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ánh mắt cười lạnh của Khương Nhiêu.

Lại nhìn món đồ rơi xuống trong chậu, đúng là thẻ bài ngự ban!

Vu Đào nhảy dựng mi tâm, chột dạ nhặt lên, đưa đến tay Khương Nhiêu, “Cô cô cẩn thận chút, nếu đánh mất thì rất nguy hiểm.”

Khương Nhiêu chậm rãi đứng dậy, mắt đẹp như tơ, “Nếu thất lạc ở một chỗ không nên thất lạc thì sẽ gánh tội danh dâʍ ɭσạи hậu cung! Vu Đào, giờ phút này mà ngươi còn không định mang đồ của ta giao ra đây sao?”