Nói về Mộ Sương, sau khi từ Vẫn Thiên Trì xuống hạ giới, nàng không lập tức đầu thai ở nhân gian, mà lại mở mắt ra ở cầu Nại Hà ở Địa Phủ.
Tiên nhân từ Vẫn Thiên Trì xuống phàm lịch kiếp, nhận mệnh lệnh của Tư Mệnh Tinh Cung sẽ không cần trải qua sáu đường luân hồi, cũng không đi qua Địa Phủ, nàng không biết tại sao mình lại đến đây trước.
Trong lòng Mộ Sương còn đang nghi ngờ thì một giọng nói quen thuộc liền giải đáp thắc mắc cho nàng.
Tư Mệnh Tinh Quân nói: "Lần này ngươi xuống phàm là để giúp Thái tử Ma tộc trở lại ngôi vị cần càng nhanh càng tốt, nếu ngươi đầu thai như bình thường, sinh ra rồi lớn lên sẽ mất rất nhiều thời gian, lần này ta viết mệnh cho ngươi là kế thừa số mệnh của người khác, đợi người đó chết, đi qua cầu Nại Hà là ngươi có thể thay thế.”
Mộ Sương khó hiểu nói: "Ta không thể dùng thân phận khi xuống phàm chịu khổ để gặp hắn sao?”
Tư Mệnh Tinh Quân lắc đầu: "Năm trăm năm qua ở nhân gian, cảnh còn người mất, quán rượu nhỏ ở Vụ Ẩn sơn đã bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, nếu không có ngoại lực giúp đỡ, ngươi sẽ rất khó để gặp được hắn, ta chọn cho ngươi một con đường nhanh nhất để tiếp cận hắn.”
Tư Mệnh Tinh Quân nói xong thì chỉ vào một bóng người cô độc ở đầu cầu Nại Hà.
Đó là một nam tử trẻ tuổi, khuôn mặt lạnh lùng đang cúi đầu nhìn xuống, hắn ta đứng trên cầu như một pho tượng đá, thỉnh thoảng có hồn phách lên cầu, hắn ta mới liếc nhìn một cái, rồi lại rũ mắt xuống.
Hình như hắn ta đang đợi ai đó.
Mộ Sương trợn mắt, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ngài muốn ta nhập vào người người kia sao?" Trọng Chúc bây giờ thích kiểu người như vậy hả? Ngay cả giới tính cũng thay đổi rồi?
Tư Mệnh Tinh Quân ngẩn ra, mỉm cười nói: "Tiên tử thật biết nói đùa, à, đến rồi.”
Theo lời nói của hắn ta, một nữ tử áo trắng chạy nhanh đến, nam tử ở cầu Nại Hà ngước mắt nhìn thấy nàng, khuôn mặt như tượng đá cuối cùng cũng có chút biểu cảm, như tầng băng tan chảy, gió xuân phất vào mặt, lập tức trở nên sinh động.
Hai người tiến về phía nhau, ôm chặt lấy nhau ngay trên cầu Nại Hà.
Nữ tử áo trắng nước mắt lưng tròng, khóc nói: "Thực xin lỗi, ta đến muộn, để chàng đợi lâu rồi.”
Nam tử lắc đầu, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy, ôn nhu nói: "Không muộn, ta nguyện ý đợi nàng, bao lâu cũng được.”
"Chúng ta kiếp này có duyên mà không có phận, không thể ở bên nhau, chàng vì ta mà mất mạng, nhưng kiếp sau, chúng ta sẽ có một nhân duyên viên mãn."
Nữ tử nói xong thì nín khóc mỉm cười, đan tay vào tay hắn ta, chặt chẽ không buông, "Ta sẽ gả cho chàng, hai chúng ta sẽ có một gia đình hạnh phúc, sinh ba đứa con tinh nghịch, sống trọn vẹn, bạc đầu không rời, sẽ không bị ai chia rẽ nữa.”
Hai người cùng nhau bước lên cầu Nại Hà, không kịp chờ đợi muốn bước vào kiếp sau hưởng thụ hạnh phúc.
Giọng điệu chắc chắn như vậy, dường như đã được đảm bảo, kiếp sau họ sẽ có một mối nhân duyên viên mãn, Mộ Sương nhìn bóng lưng của họ, rồi quay lại nhìn Tư Mệnh Tinh Quân.
Tư Mệnh Tinh Quân nói: "Hai người họ chỉ có duyên một kiếp này, nhưng có duyên mà không có phận, kiếp sau là người lạ, nhưng nữ tử bằng lòng hi sinh thân phận kiếp này, đổi lấy nhân duyên viên mãn kiếp sau của họ, cho nên ta nhờ Nguyệt Lão dệt tơ hồng cho họ.”
Đôi nam nữ kia càng đi càng xa, Mộ Sương chỉ mơ hồ thấy được tơ hồng trên cổ tay họ, chắp tay cầu chúc: "Hy vọng kiếp sau họ hạnh phúc.”
Tư Mệnh Tinh Quân nhìn khuôn mặt thành kính của nàng, cười nói: "Nói đi nói lại, Mộ Sương tiên tử cũng đã giúp đỡ một đôi.”
Mộ Sương liên tục xua tay: "Đó là công lao của Tinh Quân và Nguyệt Lão.”
Tư Mệnh Tinh Quân duỗi một ngón tay ra, điểm vào lòng bàn tay đang lắc lư của nàng, bàn tay Mộ Sương thoáng chốc cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Tư Mệnh Tinh Quân vạch ba đường sinh mệnh trong lòng bàn tay nàng, nói: "Tiên tử lần này hạ phàm là liên quan đến mối quan hệ hòa bình giữa hai giới, nhiệm vụ vô cùng gian nan. Ta đã để lại ba câu tiên tri trên mệnh điệp của ngươi, sau khi hạ phàm, ngươi sẽ có ba cơ hội để xoay chuyển mệnh số, nhất định phải nắm bắt thật tốt, mong tiên tử hoàn thành nhiệm vụ viên mãn, bình an trở về, đi thôi.”
Mộ Sương chỉ cảm thấy lòng bàn tay bị đẩy nhẹ một cái, thân ảnh Tư Mệnh Tinh Quân trong mắt nàng nhanh chóng biến mất, cầu Nại Hà tan biến trong bóng tối.
...
Lúc này ở trần gian là đêm khuya, trăng sáng treo cao, ánh trăng chiếu xuống một phủ đệ ở Vọng Dạ Thành.
Phủ đệ này nằm ở khu vực quan trọng trong thành, cửa lớn, tường cao, bên trong đèn đuốc sáng trưng, chỉ có một viện phía nam tối đen, rất bất thường.
Căn viện này tầng tầng lớp lớp được bao phủ bởi vô số cấm chế, đến mức ngay cả một con côn trùng cũng không thể bay vào, đương nhiên, cũng không thể bay ra.
Thế nhưng, luồng u quang từ trên trời giáng xuống lại phớt lờ mọi cấm chế, lặng lẽ thẩm thấu qua lớp ngói lưu ly, rồi rơi vào bên trong gian phòng, đáp xuống chiếc giường trong đó, u quang tan đi, hiện ra một bóng hình mảnh mai.
Thân ảnh trên giường bất ngờ khẽ động một chút, rồi đột ngột mở mắt, tỉnh lại.
Mắt Mộ Sương còn hơi mờ, nhờ ánh trăng ngoài cửa sổ mà quan sát căn phòng, ánh mắt dần sáng lên.
Nàng mở tay phải ra, trong lòng bàn tay mơ hồ có ba đạo kim quang lóe lên, Mộ Sương nắm chặt năm ngón tay, nắm lấy kim quang trong lòng bàn tay.
Xem ra, nàng đã đến nhân gian.
Trong đầu nàng có thêm một số thông tin, là cuộc đời của nữ tử áo trắng kia.
Nữ tử này họ Hoa, tên Tích Nguyệt, là con gái của thành chủ Vọng Dạ Thành, được cha cưng chiều từ nhỏ.
Chỉ là ba năm trước, thành chủ Vọng Dạ bại dưới tay Ma Tôn Trọng Chúc, Vọng Dạ Thành đổi chủ, rơi vào tay ma tu, thành chủ chỉ có thể khuất phục.
Mộ Sương nằm lại trên giường, sắp xếp lại thông tin trong đầu, cuối cùng cũng hiểu tại sao Tư Mệnh Tinh Quân nói đây là cách nhanh nhất để tiếp cận Trọng Chúc.
Vì cha của Hoa Tích Nguyệt, vị thành chủ Vọng Dạ Thành này, để lấy lòng Ma Tôn Trọng Chúc, đã âm thầm huấn luyện con gái mình ba năm, dự định trong lễ Vọng Dạ Đăng năm nay dâng nàng cho Trọng Chúc.