Bầu không khí giảm xuống đột ngột và không một ai nói gì. Ngoại trừ Tĩnh Lạc và Mạnh Quân thì năm người còn lại liếc nhìn nhau mà không nói lời gì. Như thể họ có thể hiểu được mục đích của đối phương. Nhưng không lâu sau đó, Tĩnh Lạc không thể chịu đựng được nên đã lên tiếng.
"Mọi...mọi người..." - Tĩnh Lạc có chút run rẩy mà nói to để thu hút những người khác.
Năm người họ đồng loạt nhìn lại Tĩnh Lạc, họ chợt nhận ra họ có thể làm cho Tĩnh Lạc sợ. Chính vì vậy Yên Nhiên lên tiếng.
"Xin lỗi em gái, có lẽ chúng tôi đã quá chìm vào suy nghĩ làm cho bầu không khí đã u ám thành u ám hơn."
Yên Nhiên nói một cách chân thành nhưng cũng phải giấu giếm những họ đang suy nghĩ. Tĩnh Lạc im lặng rồi cũng gật đầu chấp nhận điều đó. Sau một lúc thì Hồng Phi lên tiếng.
"Chúng ta dừng lại thôi. Đầu tiên chúng ta cần tìm thứ gì đó để phát sáng."
"Được rồi được rồi." - Hồng Phi đảo mắt.
Mọi chuyện diễn ra một cách êm đẹp, mọi người chia nhau ra tìm nguồn sáng. Không lâu sau đó, họ tìm được bốn cây đèn dầu và bốn hộp que diêm. Hai thứ đó nằm rải rác trong phòng khách, có thể nói là rất dễ tìm.
"WOW!! Em không ngờ những thứ này dễ dàng tìm như vậy. Có lẽ nó không khó như em đã nghĩ." - Tĩnh Lạc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng không tả xiết.
"Được rồi Tĩnh Lạc, dừng việc suy nghĩ đơn giản đó đi. Thế giới này không đơn giản như em nghĩ đâu cô bé." - Trần Hồng Phi nói có chút mỉa mai.
"Thôi đi." - Tô Yên Nhiên
"Nó chỉ là một cô bé, cậu không cần nói quá." - Trần Ngôn Từ
"Được rồi mà." - Tiểu Quý thở dài, có lẽ lần anh anh gặp phải nhóm người đồng hành rắc rối rồi đây.
"Chuyện này chấm dứt tại đây." - Trần Ngôn Từ "Tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên chia nhau ra tìm manh mối trong biệt thự này. Muốn nhanh chóng rời khỏi đây thì đừng lãng phí giây phút nào. Hiện tại oán linh vẫn chưa xuất hiện hay động thái nào nên đây là khoảng thời gian thích hợp nhất."
Cả nhóm im lặng nhưng cũng gật đầu. Ngoại trừ Tĩnh Lạc và Thanh Liên ra thì ai cũng hiểu rõ, thời gian là thứ rất quý báu, càng tìm ra manh mối nhanh chóng thì thương vong sẽ giải và có thể rời khỏi nơi này nhanh hơn.
"Vậy bây giờ chúng ta chia như thế nào?" - Tịch Thanh Liên tò mò hỏi
Hồng Phi định nói thì lại bị Ngôn Từ nói trước.
"Như vậy đi. Tĩnh Lạc đi chung với Yên Nhiên. Hồng Phi đi chung với Tiểu Quý. Còn tôi và Thanh Liên đi chung." - Trần Ngôn Từ