Trở Về Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 2

Thoáng chốc, đã đến ngày Bùi Thanh hẹn ra ngoài.

Cậu mặc từng lớp áo dày, soi gương đồng và thấy cơ thể vốn mảnh mai của mình bỗng dưng trông như một người to lớn lực lưỡng.

Đặc biệt khi khoác áo lông cáo trắng và đội mũ, trông cậu giống như một con gấu trắng khổng lồ. Lúc Tiết Diệp đến đón cậu tại Tạ phủ thiếu chút nữa không nhận ra, còn nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu mới nhận ra đây là Bùi Thanh.

“Sao kỳ vậy? Không phải bị bệnh à, sao lại mập lên thế này?” Tiết Diệp trợn mắt ngạc nhiên.

Nhưng nhanh chóng chóng hiểu ra, dù đã một thời gian không gặp, Bùi Thanh cũng không thể nào mập lên nhanh đến vậy. Chắc là do mặc nhiều áo.

“Ngươi mặc bao nhiêu lớp áo vậy?” Tiết Diệp tò mò hỏi.

“Bảy, tám lớp.” Bùi Thanh đáp.

“Vậy ngươi còn đi nổi không?” Tiết Diệp nhìn cơ thể trước đây mảnh khảnh của Bùi Thanh, giờ lại trông vạm vỡ hơn cả mình, không khỏi nghi ngờ.

Bùi Thanh giơ tay làm ký hiệu “ok”, thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tiết Diệp, cậu liền giải thích thêm: “Yên tâm, ta đi được.”

Thực ra, cậu cũng đã thử rồi. Chỉ là đi hơi chậm một chút mà thôi.

Tiết Diệp lúc này mới yên tâm, nhưng vừa ra khỏi phòng, Tiết Diệp liền thấy bước đi của Bùi Thanh chậm chạp, đành phải giảm nhịp chân để tránh làm Bùi Thanh theo không kịp.

Đi chậm thì cũng thôi đi, nhưng một cơn gió lớn thổi qua, Bùi Thanh còn bị gió làm chao đảo qua lại, Tiết Diệp thật sự không nhìn nổi, liền đỡ lấy Bùi Thanh, dìu cậu đi ra ngoài.

Bùi Thanh đỏ mặt, lúc ở trong phòng đi lại cùng lắm chỉ thấy hơi chậm, không ngờ ra ngoài lại khó khăn hơn nhiều.

Đến khi lên xe ngựa, mặc trên người bộ đồ dày cộm khiến cậu ngồi xuống không nổi, cuối cùng vẫn phải nhờ Tiết Diệp dùng sức ép cậu ngồi xuống mới được.

Khi muốn xuống xe ngựa, Bùi Thanh dồn sức đứng dậy, nhưng quần áo quá dày, khiến cậu dốc sức mà vẫn không nhổm lên được.

Tiết Diệp thở dài bất lực, còn biết làm sao nữa, trước đó thế nào giúp Bùi Thanh ngồi xuống, thì giờ dùng sức tiếp giúp cậu đứng dậy.

Tiết Diệp chỉ biết thầm mừng vì mình không bỏ bê việc luyện võ, nếu không có chút sức lực, e rằng đừng mơ kéo nổi Bùi Thanh lên.

“Lần sau mà còn mặc nhiều thế này thì đừng ra ngoài nữa.” Dìu Bùi Thanh xuống xe, Tiết Diệp trách móc.

Bùi Thanh không lên tiếng, nói thật lòng, cậu cũng không muốn ra ngoài với trời lạnh thế này, dù trong xe ngựa có lò sưởi nhưng vẫn lạnh thấu xương.

Dù trước khi ra ngoài cậu đã sưởi ấm chân, mặc quần áo rất dày, nhưng giờ chân đã bắt đầu lạnh, nếu ở ngoài lâu thêm chút nữa, e rằng không chỉ lạnh mà là buốt.

Tuy nhiên, sự im lặng của Bùi Thanh trong mắt Tiết Diệp lại hóa thành vẻ mặt tủi thân vì bị mắng, nhìn sắc mặt hơi tái nhợt của Bùi Thanh, Tiết Diệp cũng ngại nói thêm, chỉ tập trung dìu Bùi Thanh đi về phía Yến Thải Các.

Người hộ vệ được phân công theo bảo vệ Bùi Thanh nhìn về phía đích đến, thầm thở dài. Vừa mới nhận nhiệm vụ đã gặp phải nan đề, phải đắc tội với cấp trên hay cấp trên của cấp trên, đúng là lựa chọn khó khăn.

Hộ vệ không suy nghĩ quá lâu, bởi phát hiện bản thân không cần phải chọn nữa, vì Tạ Vân Dục đã đích thân tới.

Thời gian quay ngược lại lúc Bùi Thanh và Tiết Diệp vừa bước vào Yến Thải Các.

So với vẻ cổ kính thanh tao của Tạ phủ, Yến Thải Các được trang trí lộng lẫy xa hoa với những hoa văn chạm khắc đầy tinh xảo.

Mới vừa qua thời gian mở cửa không bao lâu, nhưng đã có không ít khách ra vào. Từng tốp ba, tốp năm các cô gái tựa vào lan can tầng hai, nhỏ giọng nói cười, che miệng mỉm cười.

Một người phụ nữ trông lớn tuổi hơn một chút, đang mỉm cười nói chuyện với các cô gái khác. Đột nhiên, một tiểu nha đầu chạy đến, nói gì đó mà khiến người phụ nữ kia lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng, vội vã bước đi.

Bùi Thanh nhìn hướng mà nữ tử đi đến, có một người đàn ông gầy gò, khoảng hai mươi mấy tuổi, rõ ràng là người nữ tử muốn gặp.

“Ngươi không phải là đã để ý nữ nhân đó rồi chứ?” Tiết Diệp nhìn Bùi Thanh đảo mắt xung quanh, biết cậu đang tò mò nên không quan tâm lắm, nhưng lại lo Bùi Thanh nhìn trúng ai đó. Tiết Diệp có chút hoảng hốt.

Tiết Diệp dám dẫn Bùi Thanh đến Yến Thải Các, nhưng đó chỉ là để cậu trải nghiệm, nếu Bùi Thanh thực sự bị mê hoặc bởi một kỹ nữ ở Thanh lâu thì...

Nghĩ đến Tạ Vân Dục, Tiết Diệp bỗng lạnh sống lưng, vội kéo Bùi Thanh đi về phía hậu viện, không để cậu nhìn thêm.

Những căn phòng phía trước đều dành cho khách bình thường, còn đám công tử quyền quý như họ sẽ đi vào hậu viện. Khác với đại sảnh phồn hoa phía trước, hậu viện mang phong cách hoàn toàn khác, với hồ nước trong xanh, những quả đồi nhỏ, lan can đỏ uốn lượn và mái đình tinh tế, tạo nên một khung cảnh đầy phong nhã.

Tiết Diệp rất quen thuộc nơi này, dẫn Bùi Thanh đi về một hướng. Bùi Thanh nhìn hồ nước hai bên, theo phản xạ muốn tránh xa hơn một chút.

Nhớ đến chuyện Bùi Thanh từng rơi xuống nước, Tiết Diệp nhíu mày, nắm chặt tay cậu và cố gắng để cậu đi ở giữa cầu.

“Yên tâm, không sao đâu, ta nắm được ngươi rồi.”

Bùi Thanh cũng nắm chặt tay Tiết Diệp.

Hộ Vệ nhìn một màn này, rụt tay lại, không còn định giúp nữa, nhưng trong đầu lại bắt đầu cân nhắc một vấn đề khác. Tạ đại nhân đã dặn phải bảo vệ Bùi Thanh và báo cáo mọi sự việc bất thường cậu gặp phải.

Tạ Vân Dục sở dĩ yêu cầu như vậy vì lo lắng Bùi Thanh không nhạy cảm chính trị, dễ bị lợi dụng mà không tự biết. Một số việc nếu biết sớm thì dễ giải quyết, để muộn có thể không thể cứu vãn.

Nhưng tình huống này có được tính là bất thường không?

Nhìn động tác gần như ôm lấy Bùi Thanh của Tiết Diệp vệ sĩ cảm thấy kỳ lạ. Trong số bằng hữu quen biết, chưa từng thấy ai thân mật như vậy, nhưng ngoài sự thân mật, dường như không có gì bất thường.

Hộ vệ rối rắm.

Khi đã qua cầu, Tiết Diệp có thể buông tay, nhưng vẫn vô thức bảo vệ Bùi Thanh cho đến khi cả hai bước vào sân.

“Tiết Ngũ Lang, huynh từ đâu tìm được tiểu nương tử này, mập mạp như vậy, buổi tối có bế nổi không?” Một giọng nói trêu đùa vang lên từ phía không xa.

Nghe thấy giọng nói này, Bùi Thanh lập tức đau đầu. Trong số bạn bè của thân thể nguyên chủ, Tiết Diệp được coi là người có mối quan hệ tốt nhất với nguyên chủ, dù có chút giống bạn nhậu nhẹt, nhưng không có khi dễ nguyên chủ.

Còn Thẩm Hoài, người vừa lên tiếng, lại rất phiền phức, luôn tìm cách bắt nạt nguyên chủ, không phải là động thủ mà chỉ là dùng lời nói không buông tha, luôn chiếm tiện nghi nguyên chủ.

Tiết Diệp hiểu tính cách của Thẩm Hoài nên không để ý, tin rằng dù Thẩm Hoài ban đầu không nhận ra người bên cạnh mình là Bùi Thanh, nhưng đi gần thế này rồi thì làm sao không nhận ra.

Thẩm Hoài cố ý trêu chọc Tiết Diệp và Bùi Thanh mà thôi.

Bùi Thanh cũng không đáp lại, cậu không phải là thiếu niên như nguyên chủ, mà là một người trưởng thành chững chạc, không quan tâm đến những tranh cãi vặt vãnh.

Thẩm Hoài không nhận được phản hồi từ cả hai, có chút khó chịu. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có phần tái nhợt của Bùi Thanh, nhớ đến thân thể yếu của Bùi Thanh, Thẩm Hoài không nói thêm gì nữa.

Bùi Thanh quan sát những người đến tham dự, hầu hết đều là con cháu thế gia, một số ít là con cháu của gia tộc thế gia, nhưng đa phần thuộc các gia tộc thế gia suy tàn. Những người thuộc thế gia đang thịnh vượng hoàn toàn không giao du với họ.

Trước đây nguyên chủ không hiểu, nhưng Bùi Thanh đã xem qua bình luận của các “đại thần bình luận” và hiểu ra sự tình.

Các gia đình quyền quý hoàn toàn phụ thuộc vào hoàng quyền, chỉ mới hưng thịnh trong hai mươi năm gần đây khi triều đại mới thành lập. Một khi sa sút thì rất khó vực dậy, chẳng khác gì quý tộc giả.

Còn thế gia thì khác, nền tảng sâu dày, mối quan hệ thông gia và bạn bè vô số kể. Dù có thất thế một thời gian thì vẫn có thể phục hồi.

Hơn nữa, các gia đình quyền quý phần lớn xuất thân từ quân đội, còn thế gia thì nổi tiếng về văn chương, giữa hai bên khó mà hòa hợp.

Hiện tại, triều đại mới thành lập chưa lâu, chiến sự còn nhiều nên hai bên mới có thể cạnh tranh. Nhưng vài chục năm nữa, khi thiên hạ thái bình, các gia đình quyền quý muốn vượt lên sẽ rất khó.

Mà vài chục năm đối với một gia tộc có lịch sử mấy trăm năm của thế gia thì chẳng là gì.

Bùi Thanh nhận ra mấy người con cháu thế gia đến đây cũng đứng trong góc như mình. Nhưng khác với mình không ai chú ý, dù đối phương giữ vẻ mặt lạnh nhạt thì vẫn có nhiều người đến gần.

Không phải là nịnh bợ, mà dường như từ trong lòng họ đã cho rằng đối phương không giống mình, có chút ngưỡng mộ, lại cảm thấy đối phương rơi xuống phàm trần nên họ có thể tiếp cận được.

Đây chẳng phải là câu chuyện về “đóa hoa cao lãnh sa ngã phàm trần và những kẻ bám đuôi” sao?

Nghĩ đến đây, Bùi Thanh muốn bật cười, nhưng không tiện cười ra tiếng, đành vùi đầu vào áo để cười một lát. Khi đã kiểm soát được mình, cậu mới ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng lên, Bùi Thanh đã chạm mắt với ánh nhìn đầy ẩn ý của Thẩm Hoài, khiến cậu bỗng chột dạ, vô thức cười cười với Thẩm Hoài, cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của đối phương.

Thấy Bùi Thanh cười với mình, Thẩm Hoài sửng sốt.

Trước đây, Bùi Thanh luôn tránh xa hắn, không muốn gặp mặt. Điều này khiến Thẩm Hoài khó chịu, bởi hắn và Tiết Diệp đều quen Bùi Thanh cùng lúc, nhưng Bùi Thanh lại thân thiết với Tiết Diệp hơn và lại hờ hững với hắn.

Bùi Thanh càng như vậy, Thẩm Hoài càng muốn cậu để ý đến mình.

Nhưng bây giờ...

Thẩm Hoài liếc nhìn Tiết Diệp, người vẫn chưa để ý đến tình huống bên này, bỗng cảm thấy một loại ưu việt như chiến thắng, mỉm cười với Bùi Thanh rồi tiếp tục trò chuyện với người khác.

Những người khác đến đây đều có mục đích riêng, hoặc để mở rộng mối quan hệ, hoặc để chơi đùa, trong khi Bùi Thanh chỉ đang đợi chuyện đánh nhau xảy ra.

Trong cốt truyện, không nói rõ chuyện đánh nhau sẽ xảy ra lúc nào, chỉ nhắc qua một cách sơ sài. Trước khi chuyện đó xảy ra, Bùi Thanh chỉ có thể tiếp tục ở lại đây.

Nhưng cậu không muốn nói chuyện với ai, cũng không muốn chơi đùa với các kỹ nữ ở Yến Thải Các, đành nghe nhạc nền trong sân để giải trí.

Lúc đầu, Bùi Thanh chỉ nghe vì buồn chán, gϊếŧ thời gian, nhưng nghe lâu dần, cậu cảm thấy tiếng đàn du dương thật dễ chịu, không khỏi tò mò người đang chơi đàn là ai.