Phó Tầm không muốn tiếp tục chịu đựng nỗi đau của những vòng tuần hoàn thêm nữa, nên lần này, hắn sẽ không để bất kỳ điều gì vượt qua tầm kiểm soát của mình.
Đôi mắt đen nhánh của hắn ánh lên sự lạnh lùng. Ngón tay thon dài chạm đến cổ của thiếu niên, trắng nõn và mỏng manh.
Chỉ cần hắn dùng một chút lực, là có thể bẻ gãy ngay lập tức.
Nhưng kỳ lạ thay, vào khoảnh khắc đó, hắn lại không thể ra tay.
Lúc này, Thịnh Yêu không biết mơ thấy gì mà đột nhiên run rẩy dữ dội, cậu vô thức siết chặt lấy Phó Tầm, đôi mắt khẽ nhíu lại, phát ra những tiếng nức nở khe khẽ.
Phó Tầm bị tiếng khóc nhỏ ấy kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ.
Hắn nhớ lại hình ảnh trong đàn zombie lúc sớm – thiếu niên kiên trì băng bó vết thương cho hắn, hơi thở nhẹ nhàng hòa quyện với mùi hương nhàn nhạt từ người cậu.
Hương thơm ấy đã vô tình kích hoạt tin tức tố Omega bị ngủ quên trong cơ thể hắn…
Cùng với đó, ký ức về hai cái hôn trộm vụng về kia cũng ùa về.
Phó Tầm chợt nhận ra ngón tay mình vừa chạm phải thứ gì đó mềm mại, lông xù xù.
Hắn cúi xuống nhìn, rồi bất giác dừng lại khi đầu ngón tay vuốt nhẹ qua một chiếc tai thỏ mềm mại, có vẻ hơi cụp xuống.
Hóa ra, bản thể của thiếu niên này là một con thỏ tai cụp.
Không khó để hiểu tại sao cậu lại nhút nhát, rụt rè, nhưng cũng ngoan ngoãn đến vậy.
Sự mềm mại đến mức khiến người khác chỉ muốn ác ý mà chà đạp, mà bắt nạt…
Phó Tầm không kiềm chế được, nhẹ nhàng xoa nắn chiếc tai thỏ ấy.
Đôi tai khẽ động, phần lông xù xù rung lên theo. Hắn phát hiện trên tai trái của thiếu niên còn có một vết sẹo nhỏ, như dấu tích bị bỏng, trông rất đặc biệt.
Đôi mắt Phó Tầm trở nên u tối.
Một cảm giác thôi thúc mãnh liệt bùng lên trong lòng hắn: hắn muốn biết tất cả mọi thứ về thiếu niên này.
Cậu là ai?
Tại sao lại xuất hiện ở đây?
Cậu tới để cứu hắn, hay là để mang tai họa đến cho hắn?
Suy nghĩ bị đẩy lên cao trào, đến khi nhận ra, ngón tay hắn đã lướt nhẹ lên khuôn mặt của thiếu niên.
Làn da cậu mềm mại như sương mai, gương mặt nhỏ nhắn mịn màng đến mức khiến người ta không thể rời tay.
Cậu như một thứ gì đó dễ tổn thương, chỉ cần dùng chút lực là sẽ vỡ nát, nhưng chính sự mềm mại ấy lại làm dấy lên trong lòng Phó Tầm một khao khát kỳ lạ, một mong muốn vượt ngoài tầm kiểm soát.