Pháo Hôi Ngoan Mềm Bị Đám Vai Chính Yêu Chiều

Thế giới 1: Mạt thế - Chương 3

Khi Thịnh Yêu bước vào một vị diện có yêu cầu cao độ như thế này, 063 không khỏi lo lắng... Nhưng mà…

Thực xin lỗi, nó cũng không muốn như vậy, chỉ là Chủ Thần thật sự giao quá nhiều nhiệm vụ!.

Hơn nữa, chỉ cần thu thập xong mảnh nhỏ, tin chắc Chủ Thần - một người đàn ông mạnh mẽ như thế - sẽ dễ dàng giúp cố nhân của Thịnh Yêu sống lại.

063 tự an ủi chính mình.

Ầm!

Từ nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng nổ mạnh dữ dội.

Hai con zombie trên giường bị dư chấn hất văng.

Vài giây sau, Thịnh Yêu đang trốn dưới gầm giường mới chậm rãi thò đầu ra, khứu giác nhạy bén ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Hướng ánh nhìn về phía cuối màn đêm tối mịt.

Chỉ thấy trên nền đất đổ nát, mờ mịt xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

063 lập tức phấn khích, giọng nói rạng rỡ: [Là Chủ Thần! Ký chủ, chúng ta mau đi cứu hắn đi!]

Thịnh Yêu bước nhanh về phía trước, mùi máu tươi ngày càng nồng, không khỏi khiến bước chân cậu trở nên nhẹ nhàng hơn, trái tim cũng có cảm giác khó chịu, như có một cơn đau nhói bất chợt ập đến.

Cảm giác này giống như cậu thực sự không thích nhìn thấy cảnh tượng này vậy.

Thịnh Yêu cúi mắt, nhìn về phía người trước mặt, ngẩn ra vài giây.

Người đàn ông này có đôi mắt sáng, khuôn mặt thanh lãnh, diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, dưới ánh sáng mờ tối, gương mặt hắn vương vết máu, càng làm tăng thêm vẻ tàn nhẫn đầy sát khí.

Hắn giống như lớp tuyết dày, vừa lạnh lẽo lại vô cùng kiên quyết.

Trang phục quân nhân chỉnh tề, giờ phút này đã có chút tán loạn.

Đó là Phó Tầm.

Thịnh Yêu không rõ vì sao, nhưng một cảm giác quen thuộc đang dần dâng lên trong lòng cậu, chưa kịp nghĩ kỹ, trái tim cậu đột ngột nhảy lên mấy nhịp, cả cơ thể lập tức căng thẳng, lông tơ dựng đứng.

063 đứng bên cạnh quan sát.

Chủ Thần thoạt nhìn có vẻ là người lạnh lùng, không cảm xúc.

Nhưng theo kinh nghiệm lâu năm của nó, những người có vẻ lãnh đạm như vậy lại thường có những biểu hiện rất khác khi ở trên giường, thậm chí có phần biếи ŧɦái.

063 nghĩ vậy, nhận thấy Thịnh Yêu đột ngột lùi lại mấy bước, nép sát vào gầm giường hơn.

063: “?”

Nó vội hỏi: [Ký chủ, cậu đang làm gì vậy??]

Vài giây sau, thiếu niên mới từ từ ngẩng đầu lên.

Mắt Thịnh Yêu ướt đẫm, đôi môi hơi run rẩy, thân thể mẫn cảm nhẹ nhàng khẽ run, nhìn về phía Phó Tầm, vẻ mặt đầy sợ hãi: “063, hắn đã thức tỉnh dị năng hệ động vật, đó là gì thế?”

“Tôi… tôi hình như...”

Chỉ cần đến gần hắn, Thịnh Yêu đã cảm thấy chân tay không còn kiểm soát được, cả người run rẩy như muốn ngã.