Chương 19
Chap này khúc sau có yaoi nên các bạn trong sáng xin đừng đọc. Vì cũng không ảnh hưởng nhiều đến mạch truyện.– Hoàng……….
Minh Ngọc như không tin vào mắt mình, hoàng đế thân ngoài khoác áo trắng lông cừu, trong mặc cẩm tú long bào màu vàng, sau lưng người là cả đám quân lính, nhìn không ra được đây là một cuộc viếng thăm bất chợt, mà có vẻ như đây chính hoàng thượng đang cho quân khống chế vương phủ này.
– Ngươi…….
– Trát Nhan Thạc Đức tham kiến hoàng thượng, nguyện vua tôi vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế… Hoàng thượng ngự giá quan lâm mà không báo trước để thần kịp nghinh đón, nên có đôi chút vô lễ, xin hoàng thượng miễn xá tội cho.
Thạc Đức vương nhanh chóng hành lễ, y ăn nói lưu loát như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng trong hoàng thất toàn là những kẻ thấy nạn không lo, thấy biến không sợ.
Nhưng ánh mắt hàn băng của hoàng đế lúc này không hề để tâm đến y. Ngài nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài của mình ra và choàng nó qua người Minh Ngọc, để rồi ánh mắt ấy bỗng dưng nổi lên những tia máu. Ngài lạnh lùng phán lệnh.
– Người đâu, cởi chiếc mão vương tôn của Trát Nhan Thạc Đức ra.
– Hoàng thượng….
Thạc Đức vương vẫn không hiểu vì sao hoàng đế lại có thái độ này đối với hoàng thân của mình.
– Ngươi có biết tội của mình không?
– Dám hỏi hoàng thượng bổn vương đây là có tội gì?
Vừa nói Thạc Đức vương vừa đưa tay chống chọi với những quân lính của vua. Nhưng rõ ràng dù muốn hay không thì những tên lính này đều là những tướng lãnh có võ nghệ cao cường được hoàng đế tuyển chọn kĩ lưỡng. Vì thế nên việc thoát khỏi là chuyện không thể.
– Tội gì à? Ngươi nói xem kẻ này là ai?
– Là tiện thϊếp của bổn vương.
– Tiện thϊếp…
Đôi mày ngài khẽ nhướng lên trong chốc lát để rồi gương mặt ấy nhanh chóng lấy lại được vẻ lạnh lùng tàn khốc. Ngài cật vấn.
– Nếu tiện thϊếp của ngươi lại là đệ nhất ái phi của trẫm, vậy ngươi nói xem, ngươi có tội hay không ?
– Hoàng thượng…. Không thể có chuyện như vậy được.
– Không à ? Vậy ngươi không nói cho hắn biết ngươi là người của trẫm hả ái phi?
Hoàng đế cố tình nhấn mạnh ngữ âm ở chữ cuối cùng. Lúc này toàn thân Minh Ngọc run bắn cộng thêm với ắnh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người của hoàng thượng, thật chẳng thể nào nói nên lời.
– Ngươi không nói, vậy tức là người phủ nhận việc có quan hệ với hắn, vậy là do hắn vũ nhục ngươi. Trẫm nói đúng không?
Minh Ngọc nhăn mặt nhìn hoàng thượng, rõ ràng chỉ cần cậu nói đúng sự thật thôi là được. Nhưng nếu cậu nói vậy thì hắn sẽ chết. Mà hắn cũng đã từng là người có ơn với cậu, tất nhiên là cho đến ngày hôm nay…
– Được lắm. Bắt trói Trát Nhan Thạc Đức lại, sau đó giải về hình bộ chờ xét xử.
Hoàng đế không đủ kiên nhẫn để chờ đợi câu trả lời của tiểu bạch thố. Nhất là khi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu của y, ngài cần giải quyết cho sớm tên nghịch tặc này để rồi ngài còn phải giáo huấn y nữa.
– Hoàng thượng…. Ngài vì một phi tần mà bắt nhốt ta, một vương gia hết lòng vì xã tắc giang sơn… Chỉ e rằng chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiếng của bệ hạ sẽ chẳng khác gì Kiệt Trụ ngày xưa, hoang da^ʍ vô đạo.
– Hỗn láo.
Long nhan đang nổi cơn thịnh nộ. Nhưng rõ ràng nhìn mặt ngài thật khó đoán được rằng ngài đang chứa đựng điều gì trong đầu. Bá khí của ngài như vậy thật khiến cho người đối diện run sợ. Nhưng rõ ràng cơn thịnh nộ của ngài một khi đã phát ra rồi thì e rằng kẻ ấy sẽ khó sống.
– Ngươi mạo nhận ý chỉ của trẫm, nói là để cứu trợ nhưng thật chất là tự ý dùng một nửa số tiền ấy để làm việc riêng, trẫm đã cố tình bỏ qua cho ngươi. Nhưng nay ngươi dám bức ép ái phi của trẫm thì đúng là ngươi đã tự tìm tử lộ cho mình rồi.
– Dám hỏi hoàng thượng làm nam nhân há ai chẳng hứng thú với mỹ sắc? Mà nhất là Thiên Nguyệt lại đáng yêu đến như vậy…. Bổn vương thật sự rất thưởng thức y.
Không biết là do cố tình hay vô ý mà Thạc Đức vương lại nói về Minh Ngọc với vẻ mặt đầy say mê. Có lẽ nào y ngại tử không đủ mau?
– Bổn vương không biết Thiên Nguyệt chính là ái phi của hoàng thượng nên đã có những hành động vô lễ. Nhưng nếu ngươi vịnh vào cớ này để gϊếŧ ta thì ta không phục.
– Ngươi có thể yên tâm, vì nếu chỉ là trêu ghẹo ái phi của trẫm thì trẫm hội không gϊếŧ ngươi.
– Tạ ơn hoàng thượng.
– Khoan khấu tạ vội, còn việc vừa nãy ngươi dám khi quân phạm thượng, điêu ngôn lộng ngữ trước mặt trẫm…
Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu nhưng gương mặt vẫn thật lãnh khốc, tiếp tục nói.
– Điều đó thì tại đây bất kì kẻ nào cũng đã nghe thấy, thể theo nghiêm luật của đại Nguyên là tội chết. Nhưng nghĩ tình ngươi là hoàng thất vương tôn, trẫm hứa sẽ nương tay cho ngươi. Cùng lắm cũng chỉ là đoạn chi hay cung hình….
Hoàng đế khẽ nhếch môi. Lúc này Thạc Đức vương bỗng chốc chấn động, y dù biết rằng hoàng thượng vốn quỷ kế đa đoan nhưng thật chẳng thể ngờ rằng con người trước mắt y lại có thể thâm tàn nham hiểm đến mức đó.
– Hoàng thượng…. Xin khai ân….
Thạc Đức vương vội quỳ xuống xin tội, dù gì hắn cũng là vua, ý chỉ của hắn không ai dám cãi lại. Kiên cường đối chọi với hắn chỉ có thiệt thân mà thôi. Quân tử nên lấy chữ nhẫn làm đầu.
– Hảo. Dù gì trẫm cũng sẽ giữ lại mạng của ngươi. Tội chết trẫm tha, còn tội sống thì chắc chắn phải xét xử. Giải hắn đi.
– Dạ.
Lúc này đám binh lính cùng bước tới giải Thạc Đức vương đi. Còn thị vệ Hắc Báo vì cứu chủ nên đã xông thẳng vào đám lính ấy, nhưng rồi vì lực lượng chênh lệch nên cũng bị bắt và bị giải đi. Lúc này trong lòng Minh Ngọc có chút không đành. Cậu hơi hướng mắt về nhà vua như tỏ ý van xin. Nhưng hoàng đế tuyệt không để tâm đến ánh nhìn đó của cậu.
Dù nguy hiểm đã qua nhưng cơn gió lạnh bỗng đâu lại ùa tới khiến Minh Ngọc run rẩy. Lúc này đôi tay to lớn ấy bỗng chốc quàng qua người cậu, để rồi ngài siết chặt cậu vào lòng. Cả hai cùng im lặng cho đến khi ngài nhấc bổng cậu lên khỏi mặt đất.
– Hoàng thượng……… Xin…..
– Im đi. Tội của ngươi cũng đáng bị xử lăng trì. Ỷ là ái cơ của trẫm thì muốn làm gì cũng được à ? Giỏi lắm Hạ Minh Ngọc, ngươi đem thân thể đi hầu hạ cho Trát Nhan Thạc Đức mà không để trẫm chạm vào người ngươi sao?
– ………..
Không chờ Minh Ngọc kịp trả lời thì hoàng đế đã nhẹ giọng nói vào lỗ tai cậu, âm thanh đủ nhỏ để chỉ mình cậu có thể nghe được điều này.
– Trẫm hứa sẽ hành hạ ngươi cho đến khi ngươi không còn lết được ra khỏi cái giường, để ngươi suốt đời phải là vật dục hầu hạ cho trẫm. Có vẻ như vậy mới có thể khóa chân ngươi lại được, đúng không?
Minh Ngọc nghe từng lời nói như từng mũi dao đâm thẳng vào tim. Hoàng đế bạo tàn lãnh khốc này hoàn toàn xa lạ với cậu. Y nói cậu dơ bẩn. Phải, là cậu dơ bẩn, cậu không xứng đáng được nằm trong vòng tay của y. Vậy tại sao y không bỏ mặc cậu? Chẳng phải cứ để mặc cậu chết sống ở nơi này có phải tốt hơn không? Tại sao lại cố tình đến để rồi lại hành hạ cậu thêm lần nữa.
– Khóc à ? Ngươi nghĩ trẫm sẽ mềm lòng vì những giọt nước mắt của ngươi sao ?
Minh Ngọc run rẩy không đáp lời. Dường như Minh Ngọc đã quá chán nản trước cuộc sống này. Phải, chỉ cần hoàng đế buông tay ra thôi thì Minh Ngọc sẽ tìm cách tự sát. Minh Ngọc không muốn mình chết ngay trên tay ngài vì điều đó sẽ càng làm vấy bẩn tay ngài thêm.
Trên đường hồi kinh Minh Ngọc được biết là hoàng đế đã phải ngày đêm vượt hàng trăm dặm đường để tới được nơi này. Suốt chặng đường đi hoàng đế đã không lưu lại nghỉ ngơi ở bất cứ nơi nào cả.
Nhưng có một việc mà Minh Ngọc chẳng thể nào hay được, rằng thay vì đi bằng đường lộ, là thông qua các phủ, châu, huyện để đến được đất Kinh Lạp, hoàng đế đã chọn con đường tắt, tức là phải đi bằng đường núi hiểm trở và phải băng qua nhiều cánh rừng để đến được nơi đây. Suốt chặng đường đi ngoại trừ các châu phủ ít người ra thì chẳng khi nào dân chúng bắt gặp được vị thống soái có tướng mạo anh dũng phi phàm nhưng khắp người lại được bao trùm bởi một luồng sát khí lạnh băng như vậy cả.
Ngài làm tất cả điều đó ngoại trừ lý do ngài muốn nhanh chóng được gặp ái phi của mình, mà còn vì không muốn đánh động đến dân chúng vì việc ngài dẫn binh rời kinh đô quá đột ngột như vậy. Ngài muốn bất ngờ đổ ập đến Kinh Lạp, sẵn để thị sát dân tình và đảm bảo rằng Minh Ngọc chưa nghe được tin tức gì mà kịp lẩn trốn đi nơi khác…
Nhưng khi vừa đến nơi, Lâm Sĩ Nghị lại ấp úng như cố che giấu điều gì khi nói về nơi ở của Minh Ngọc, và chính điều đó đã làm thổi bùng cơn thịnh nộ của ngài. Vốn dĩ ngài đã định là sẽ cố gắng kiềm chế bản thân đợi cho đến khi bắt được con thỏ ngốc ấy về rồi từ từ xử trí sau…..
“Không ngờ ngươi dám làm chuyện có lỗi ngay sau lưng trẫm. Giỏi lắm Hạ Minh Ngọc…”
Và không cần chờ nghe Lâm Sĩ Nghị giải thích thêm, ngài lên ngựa phi thẳng đến Thạc Đức vương phủ và ra lệnh cho binh lính bao vây nơi này. Ngài còn hạ lệnh, kẻ nào dám chống trả, được quyền hạ sát ngay tại chỗ.
…………………….
– Á….
Minh Ngọc bật ra tiếng rêи ɾỉ khi bàn tay thô bạo của hoàng thượng dí sát vào vầng trán nơi vết thương đang rỉ máu của cậu. Lúc này ngài đang dùng một loại cao dược màu xanh có mùi khá dễ chịu mà xoa nó cho cậu. Rõ ràng là ngài muốn xoa dịu sự thương tổn cho Minh Ngọc nhưng động tác của ngài hoàn toàn không hề mang tính chất ôn nhu mà dường như nó chỉ làm cho vết thương thêm phần đau nhức hơn.
– Đau lắm sao?
Hoàng đế nhếch miệng cười khinh bỉ, lúc này ở y hội đủ sự lạnh lùng vô tình trong từng động tác.
– Vậy khi ở cạnh Trát Nhan Thạc Đức, hắn ta có đối đãi tốt với ngươi không? Hắn ta có thường ủng ngươi vào lòng không ?
Hoàng đế tiếp tục gặng hỏi, nhưng trong lời nói của ngài có phần so với vũ nhục còn nặng nề hơn.
Minh Ngọc tự nhận thức được rằng hoàng thượng trong lòng đang thập phần khó chịu vì việc cậu đã ở cạnh Thạc Đức vương bấy lâu.
– Ngươi muốn tự mình trả lời hay phải để trẫm ép?
– Thần….. Thần…… Không dám…….
– Không dám? Không dám hầu hạ hắn hay không dám để cho hắn thượng ngươi? Tiện nhân, ngươi còn muốn nói dối trẫm sao?
– Thần…… Thật không có làm những chuyện đó……
Minh Ngọc dằn lòng không được rơi lệ trước đích nam nhân này. Phải, hắn là vua, hắn có quyền nói cậu dơ bẩn, hắn có quyền cho rằng cậu là tiện nhân. Nhưng cậu vẫn còn có sự tự tôn của một nam nhân, cậu chấp nhận cho hắn lăng nhục nhưng không có nghĩa là hắn muốn vu oan cho cậu thế nào cũng được.
Hoàng đế im lặng, ngài ngừng việc tra trảo cậu. Ngay sau đó ngài cực lực phóng con hắc mã như để làn gió mát có thể làm dịu đi phần nào tâm trạng của mình. Tất nhiên ngay trong lòng ngài lúc này là Minh Ngọc đang run rẩy cố bám lấy chiếc bờm của con ngựa. Cậu không dám ôm ngài cũng không dám chạm vào ngài. Vì cậu sợ thân thể dơ bẩn này sẽ làm ngài sinh khí một lần nữa.
Thiên nổi mưa phùn, lòng người hội tê tái.
………………….
– Á….
Hoàng đế bế xốc Minh Ngọc trên vai, thân thủ bước thật nhanh về phía tẩm cung. Rõ ràng là lòng người đang có ý muốn chiếm dụng kẻ tiện nhân yếu đuối ấy.
– Hoàng thượng………..
Minh Ngọc hốt hoảng vì hoàng đế đã quẳng mạnh mình xuống long sàn của ngài. Ngay sau đó ngài cởi bỏ long bào đã vương nặng bụi đường. Ngài chẳng buồn tẩy rửa cơ thể. Thứ mà ngài muốn nhất hiện giờ chỉ có một mình Hạ Minh Ngọc.
– Hoàng thượng…. Xin đừng…..
– Ngươi nói ngươi không dám làm gì có lỗi với trẫm. Được, trẫm tạm tin ngươi. Nhưng bây giờ trẫm cần phải xác minh xem lời nói của ngươi là thật hay là giả dối.
– Hoàng thượng…….. Ngàn vạn lần không được….. Cầu ngài buông tha………
Chiếc áo trắng được làm bằng thứ vải thông thường ấy bị xé bỏ một cách không thương tiếc. Long trảo nhanh chóng dời vị trí xuống phía dưới hạ thân của Minh Ngọc. Càng lúc càng mạnh bạo giật tung khố hạ của kẻ đang nằm dưới mình ra. Để rồi cuối cùng chính mắt ngài được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mà ngài đã hằng mong nhớ.
– Tiểu yêu tinh……. Chính ngươi đã dụ dỗ trẫm………
– A……….Không………..
Minh Ngọc càng chống cự thì đôi tay ấy càng mạnh bạo tách rời hai chân của cậu ra. Để rồi phần thân thể vốn dĩ được che đậy bỗng chốc hiện ra lộ liễu.
– A……. Hoàng thượng…… Dừng lại đi mà……….. Ư…….
Minh Ngọc hoảng hốt van xin nhưng rồi nụ hoa đào ấy đã bị nuốt chửng bởi đôi môi tham lam. Hoàng đế không ngừng sờ soạn và cắn mạnh vào cơ thể cậu. Ngài tạo ra những chấn động mà từ đó đến giờ cậu chưa từng biết đến nó. Ngay cả khi ở với Thạc Đức vương, bị hắn ủy khuất nhưng cảm giác lúc đó của cậu chỉ là sự ghê tởm, chứ hoàn toàn không có những thứ cảm xúc này.
Cậu càng cố gắng phản đối thì hoàng đế càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạ huyệt của cậu nhiều hơn. Để rồi khi ngài đã dần mất hết sự kiên nhẫn thì….
– A….a……….a……. đau quá……… Thả ra……..
– Ư… Đúng là chặt thật. Tiểu yêu tinh…. Mau thả lỏng điểm…. Ngươi càng làm khó trẫm thì ngươi càng bị thương tổn nhiều hơn….
Hoàng đế khẽ nhăn mặt nói.
– Ư………
Từng giọt lệ tinh khiết nhẹ chảy dọc xuống hai bên má. Minh Ngọc không ngờ rằng mình đang bị một nam nhân đứng đầu thiên hạ áp dưới thân mình. Cậu vốn cho rằng mình yêu hoàng thượng, mình muốn được ở cạnh người. Nhưng nay cậu đã hiểu chuyện mà hoàng đế thật sự mong muốn khi ở cạnh cậu là gì. Ngài ghen tức không phải vì sợ trong tâm cậu chứa hình bóng của người khác mà là sợ thân thể này bị ô nhục sẽ không còn xứng mà hầu hạ ngài.
Minh Ngọc nghe tiếng hoàng thượng bắt thả lỏng, cậu khẽ nở một nụ cười đau xót.
“Phải, nói cho cùng thì hoàng đế đến với ta cũng chỉ là vì du͙© vọиɠ mà thôi. Ta thật ngu ngốc khi nghĩ rằng hắn thật yêu thích ta.”
Thân thể Minh Ngọc dần buông xuôi, cậu để mặc cho hoàng đế tùy tiện chiếm lấy nó.
– A……a,,,,,,,,,,ư……….
Đôi môi xinh liên tục phát ra những tiếng rêи ɾỉ làm mê mỵ người khác.
– Tiểu yêu tinh…. Kêu thật thích… Hôm nay nhất định trẫm phải tái lâm hạnh ngươi nhiều lần.
Hoàng đế vừa ra sức công thành vừa kề sát tai Minh Ngọc ôn nhu nói.
Dù thật tâm Minh Ngọc muốn chấm dứt tiếng kêu rên tựa hồ như phụ nữ của mình. Nhưng vì hậu đình cứ truyền đến những cơn đau nhức tựa hồ như cơ thể đang bị tách làm đôi, đồng thời phía trước hạ thân cũng bị hắn làm cho thống khoái.
Phải, cảm giác này rất đáng sợ. Nó làm cho Minh Ngọc cảm thấy rằng chính bản thân mình cũng chỉ là thứ vật dục thấp hèn tùy ý để nam nhân phát tiết.
Cơn đau càng lúc càng lớn cho đến khi hoàng đế bất ngờ tách rời khỏi cơ thể cậu, để rồi ngài thô bạo xâm phạm lấy nó một lần nữa. Huyết hòa với thứ dịch của nam nhân tràn ra ngoài lan dần xuống tấm vải màu vàng bên dưới.
Là xử nữ huyết.
Hoàng đế cảm thấy thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi chính mắt mình nhìn thấy những dòng nước ô nhục này.
– Tiểu yêu tinh… Giờ thì ngươi đã là người của trẫm rồi. Trẫm thật cao hứng…. Trẫm sẽ tái làm với ngươi lần nữa.
– ……….
Minh Ngọc thật lòng muốn khóc nhưng đã không thể khóc được nữa rồi. Thật nhục nhã. Bị nam nhân khác áp đảo trên người, bị hắn lăng nhục, bị hắn làm xuất xử nữ huyết.
Trong lúc cơn đau đang hành hạ, Minh Ngọc nghe bên tai có tiếng nói nhu hòa.
– Ngoan. Đừng khóc nữa. Ngươi thật biết cách làm trẫm đau lòng…. Chịu khó một chút…. Rồi trẫm sẽ hảo tẩy rửa cho ngươi.
– …………
Minh Ngọc để mặc cho hắn muốn làm gì với thân xác đã hội đủ sự dơ bẩn này thì làm. Cậu chìm sâu vào trong tâm tưởng của mình để rồi chính bản thân cậu đi vào cơn mê lúc nào không biết. Chỉ biết rằng mỗi lúc tỉnh khỏi cơn mê thì cơ thể cậu lại bị trù dập dữ dội. Hắn như không biết mệt mỏi tựa hồ như bão táp cứ quất mạnh vào chiếc thuyền nhỏ bé.
……………….
……………….
– Hạ phi, người tỉnh rồi ạ?
Minh Ngọc muốn trở mình ngồi dậy nhưng hậu đình truyền đến một cơn đau nhức thật lớn khiến cậu bất lực không thể xoay trở thân thể được. Đôi mắt xinh đẹp tưởng như sau một giấc mơ sẽ trở nên trong sạch hơn nhưng nay lại chìm vào một màu u ám. Phía dưới cơ thể cậu lưu lại một vệt máu khô. Vệt máu ấy dính cả trên đùi ngọc như một thứ ô uế, cộng với những dấu vết xanh tím trên cơ thể, vậy cũng đủ biết, đó không phải là ác mộng mà là sự thật.
– Xin để nô tỳ giúp người.
Minh Ngọc không nói gì mà chỉ đơn thuần đón nhận sự giúp đỡ từ phía người cung nữ. Cùng lúc này cậu nghe tiếng vọng lớn.
– Hoàng thượng đến.
– Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
– Miễn lễ. Đứng dậy đi.
– Dạ.
– Hạ phi sao rồi?
– Dạ bẩm Hạ phi vừa tỉnh ạ.
Gương mặt anh tuấn thoáng mỉm cười, để rồi ngài phẩy tay ra hiệu cho tất cả cung nữ hầu hạ cậu lui ra ngoài.
– Các ngươi lui ra hết đi.
– Dạ.
Chờ cho những cung nữ đi ra hết thì ngài ôn nhu nhìn về phía Minh Ngọc. Cậu quay mặt đi chỗ khác như để tránh phải nhìn thấy gương mặt anh dũng bất phàm ấy.
– Ngọc Ngọc của trẫm. Ngươi đã ngủ liền hai ngày rồi, ngươi biết không?
Minh Ngọc không thèm để mắt đến lời nói nhu hòa ấy, rõ ràng sau cái đêm thị tẩm lần ấy hoàng đế thật sự cao hứng, vì chính ngài đã xác định được rằng Minh Ngọc của ngài còn trong sạch. Nhưng… Ngài biết rằng, cho dù tiểu Ngọc có bị ai bức ép đi nữa thì ngài cũng có cách biến tiểu Ngọc thành của riêng ngài.
Đối với ngài, dù thân thể tiểu Ngọc có dơ bẩn thì tấm lòng của y vẫn là trong sáng như vậy. Chỉ là…. Lúc ấy khi nhìn vào ánh mắt của tiểu Ngọc, rõ ràng y không muốn ngài xử tội chết cho Trát Nhan Thạc Đức, còn thân thể của y như nửa kính nửa hở trong bộ trang phục trắng tinh ấy, lại càng làm ngài thêm phần sinh khí.
Chính ngài cũng chẳng hiểu vì sao mình lại dùng miệng lạnh băng tối độc ác trong lời nói mà vũ nhục y.
“Nhìn y trắng bệch mặt, lòng ta cơ hồ chẳng một chút thoả mãn, chỉ có đau.”
Hoàng đế quyết định sau ngày ấy sẽ đối đãi với Minh Ngọc ôn nhu hơn bao giờ hết. Ngài muốn an ủi những vết thương mà tiểu Ngọc đã phải chịu khi xa rời sự bảo bọc của ngài và những vết thương ngay khi bị ngài bắt về.
Ngài tin bằng tấm chân tình của mình, rồi ngài sẽ lại chiếm được nụ cười của tiểu Ngọc, sẽ lại được tiểu Ngọc tự nguyện sà vào lòng….
– Ngọc nhi đói không? Trẫm đã dặn người chuẩn bị tất cả những món mà ngươi thích. Ngoan, há miệng ra nào.
Minh Ngọc nhìn thẳng vào mặt của kẻ đang ủy khuất mình. Ẩn sâu bên trong đôi mắt to tròn ấy là sự sợ hãi, thống hận, đau đớn. Rồi bỗng cậu tụt dần người ra sau để nằm xuống. Cậu nhắm mắt lại như muốn đây chỉ là một cơn ác mộng, và khi mình tỉnh dậy thì hắn sẽ biến đi hoặc là ngôi mộ mình cỏ đã lên xanh thẳm.
Hoàng đế vẫn dùng gương mặt lạc phật mà dụ dỗ.
– Minh Ngọc ngoan, đừng tức giận nữa, ăn một chút đi rồi trẫm sẽ đưa ngươi đi tẩy rửa.
Minh Ngọc đến liếc mắt cũng không thèm lấy một cái.
– Minh Ngọc, ngươi nghĩ muốn chống đối trẫm à? Chớ có nghĩ rằng được trẫm thị tẩm một hai lần thì trẫm không dám chém đầu ngươi.
Hoàng đế không chịu được trước thái độ này của tiểu Ngọc. Ngài đánh rơi mất vẻ mặt ôn nhu của mình mà trở lại là một vị đế vương mang đầy bá khí.
– ………….
Minh Ngọc không nói gì nhưng mi mắt cậu đã bắt đầu run nhẹ. Không phải do sợ hãi mà rơi lệ nhưng là do uất ức. Ngay lúc này cậu chỉ muốn hắn lập tức nổi nóng và hạ lệnh chém đầu cậu đi.
Nhìn mỹ nhân nhăn mặt đau đớn và hai hàng lệ như chực chờ được tuôn ra khiến hoàng đế không cầm lòng được. Ngài khẽ thở dài và bắt đầu hống con nít.
– Minh Ngọc.
Cậu nhất định không thèm đáp lời.
– Ngươi không mở mắt ra nhìn trẫm là trẫm sẽ hôn ngươi đó.
Hoàng đế xấu xa trong từng lời nói.
Mi mắt Minh Ngọc khẽ chớp vì cảm giác được một làn hơi nóng ấm đang bao phủ gương mặt mình. Hai má của cậu bỗng chốc đỏ lên trước thái độ này của ngài.
Và cậu nghe được tiếng hoàng đế đang cười nhạo mình.
– Đừng khóc… Tiểu Ngọc ngoan. Trẫm biết ngươi đau lắm. Đáng ra trẫm không nên nóng giận mà trút hết lên ngươi như vậy. Là lỗi của trẫm hết, trẫm không tốt. Ngoan, không được khóc nữa.
– ……….
Minh Ngọc bỗng trở nên như một hài tử nhỏ bé. Cậu không kềm chế những giọt nước từ mắt mình nữa mà để chúng được tự do chảy dọc xuống.
“Không cần ngươi thương hại ta……”
– Trẫm đã làm cho tiểu Ngọc khóc thì trẫm sẽ tự phạt mình vậy, tiểu Ngọc muốn bắt trẫm làm cái gì trẫm tức thời nghe theo liền.
– …………..
Minh Ngọc nhất nhất không chịu nghe những lời nói ấy.
“Sắc lang, vô sỉ……”
Tiểu Ngọc trong lúc tức giận đã cố nghĩ ra thật nhiều những lời lẽ cay độc nhưng rồi khi muốn mở miệng nói ra những điều ấy thì dường như tâm của chính cậu lại không cho phép.
“Ta đặt tâm ta lầm chỗ…. Cho đến tận bây giờ ta vẫn ngu ngốc mà quyến luyến ngươi. Ta mắng ngươi cũng chẳng khác nào ta tự mắng chính bản thân mình ngu si đần độn vì đã tin ngươi.”