Chương 40: Lời thề của Ma thần
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Hắn bảo vệ thiên hạ, nàng bảo vệ hắn.
Xác định nàng ta không phải Thực Tâm ma, Liễu Sao bớt hoảng sợ hơn, nhưng cũng chưa thể thở phào nhẹ nhõm. Đối phương cũng sử dụng ma diễm, nhưng uy lực lại lớn hơn chiêu nàng vừa tung ra. Ma diễm màu lam như thủy triều sóng sau xô sóng trước, gặp sức phản kháng càng lớn thì phản lực dội lại càng mãnh liệt, Liễu Sao chỉ vừa cản được hai cơn sóng đầu đã toát mồ hôi lạnh.
Sóng lửa ùa tới, vào thời khắc nguy cấp, sức mạnh thần bí trong cơ thể lại xuất hiện.
“Bích hỏa ma trì!” Trong tầng sóng khí ào tới, rốt cuộc Liễu Sao đã đột phá được thức thứ hai Ma diễm trảm, ngọn lửa màu ngọc bích bùng cháy trên cơ thể, thế vững như núi nghiền nát ma diễm của đối phương.
Bóng ma kia bị đẩy lùi lại vài bước, có lẽ thấy hơi bất ngờ nên đứng bất động tại chỗ.
Liễu Sao đã hơi hiểu ra thứ sức mạnh kỳ bí này ngoại trừ giúp nàng thoát khỏi khống chế thì ngày thường đều không dùng được, nó chỉ xuất hiện vào lúc hiểm nguy, rốt cuộc là thế nào đây? Không còn thời gian để nghĩ nhiều, Liễu Sao định bỏ trốn, bỗng nghe thấy vô số tiếng “răng rắc”, quỷ thi đang ngủ say khắp bốn phía chẳng biết hành động từ lúc nào, giống như bị người đánh thức, xúm xít lại đây.
Đám quỷ thi trông như vô hại vừa đến gần, Liễu Sao lập tức phát hiện điều bất ổn.
Sức mạnh thần bí trong cơ thể xói mòn nhanh chóng. Chúng đang hấp thu linh khí? Liễu Sao hoảng hốt, không kịp phản ứng thì đã bị quỷ thi vây quanh. Ngửi thấy mùi thi thể, Liễu Sao ghê tởm không ngừng, nàng vội vàng đập vào cơ thể quỷ thi gần nhất, nhưng bất đắc dĩ quỷ thi như đỉa hút máu, không ngừng tụ về chỗ nàng, bám chặt không buông, Liễu Sao bị vây chặt.
Ma nữ đối diện như cảm nhận được điều gì, xoay mũi chân bay về phía nàng.
Sức mạnh thần bí trong cơ thể hoàn toàn không chịu khống chế, huyết khí tỏa ra thoang thoảng theo lỗ chân lông, để mặc đám quỷ thi hút lấy. Liễu Sao cảm nhận rõ sự suy yếu, hoàn toàn không thể dùng được ma lực, gần như sắp thấy nàng khó có thể tiếp tục chịu đựng, chợt sức mạnh thần bí đột ngột biến mất.
Đám quỷ thi ngừng động tác, tất cả đều đứng cứng ngắc tại chỗ, ma nữ hồng y trong tích tắc cũng ngừng lại, đôi mắt đỏ máu lấp lóe không ngừng.
Đầu Liễu Sao đầy mồ hôi lạnh, chăm chăm đề phòng nàng ta.
Đám quỷ thi mất đi mục tiêu, rốt cuộc chậm chạp tản đi, khôi phục tư thế cũ. Ma nữ xoay người chạy vào trong rừng, nhưng chưa tới mười trượng thì một luồng kiếm quang đa sắc chợt hạ xuống từ giữa không trung đáp xuống trước mặt nàng ta.
Phù Vân quyết cắm thẳng xuống, mặt đất rung rinh trong phạm vi mười trượng.
Con đường trước mặt bị chặn mất, ma nữ dừng lại.
Tiên nhân áo trắng đứng sau lưng nàng ta, giọng điệu bình thản: “Thả họ ra, ngươi rời khỏi đây.”
Nhìn thấy hắn, Liễu Sao lập tức thở phào nhẹ nhõm, nàng chạy đến bên cạnh hắn.
Sau một lúc lâu, ma nữ vẫn không xoay người, quỷ thi xung quanh từng người ngã xuống, có rất nhiều luồng khí bay ra khỏi xác chết, ngưng tụ thành hình, bóng hình cực kỳ nhạt nhòa, bọn họ lãng phí thời gian ở dương thế, nên hồn thể đã bị ảnh hưởng.
Phù Vân quyết khẽ reo vang, rời khỏi mặt đất quay vào trong vỏ.
Sương mù trong rừng ngày càng dày đặc, bóng dáng ma nữ biến mất trong màn sương mờ mịt, đó là hướng Đại Hoang.
Địa khí tan đi, thuật pháp bị phá giải, những thôn dân đã chết thoát khỏi trói buộc, họ khóc lóc thảm thiết.
“Tại sao ngươi lại hại chúng ta!”
“Đúng vậy! Đứa con đáng thương của ta… Ta phải trở về!”
“Khó khăn lắm chúng ta mới được cứu sống! Ta không muốn chết!”
******
“Hút lấy địa khí để duy trì sự sống, hại người hại mình.” Lạc Ca xoay người, giọng nói lý trí, cực độ vô tình.
Một đám người đáng lẽ phải chết đi lại hút lấy địa khí, cho nên đất ở Thạch Lan thôn mới cằn cỗi không có nổi một ngọn cây cọng cỏ, quá trình này diễn ra rất chậm. Cứ thế đến lúc đệ tử Tiên môn phát hiện ra thì đã qua được mấy năm, địa khí Thạch Lan thôn tiêu hao quá mức, bất tri bất giác biến thành quang cảnh ngày nay. Chờ đến lúc địa khí nơi này bị hút sạch, bọn họ lại mở rộng phạm vi ra xung quanh, hậu quả…
Đám quỷ thi này không trực tiếp hại người, nhưng càng đáng sợ hơn hại người! Liễu Sao hít một hơi lạnh, đoán rằng ma nữ kia có lẽ đã lợi dụng quỷ thi thu lấy địa khí…
Không đúng! Trên cơ thể quỷ thi có sự sống, địa khí tiến vào trong cơ thể họ, chẳng phải sẽ chuyển thành thanh khí sao!
Ma nữ lợi dụng năng lực khống chế thi thể trời sinh để thu lấy thanh khí, khắc chế ma tính!
Chẳng lẽ…
“Muốn giải thoát, thì đến chỗ nên đến đi.” Bỏ ngoài tai những lời khóc mắng, Lạc Ca chấp ngón tay vung lên một vòng, theo luồng tiên quang dẫn độ, hồn thể đám thôn dân đều dần chìm vào mặt đất, vốn sau hừng đông họ cũng sẽ tự động quay về quỷ môn, làm thế này là để đề phòng quỷ hồn lại bị Thạch Lan lợi dụng.
Thấy Liễu Sao vẫn còn ngơ ngẩn, Lạc Ca lên tiếng: “Nếu có thể dễ dàng tìm được phương pháp bổ túc, ma đã sớm không còn là ma, hút địa khí tầng cạn quá mức nguy hiểm, việc này không thực hiện được.”
Địa khí tầng cạn là để bồi bổ vạn vật, lấy đi quá mức sẽ dẫn đến không chuyển hóa kịp, ảnh hưởng rất lớn đến các sinh linh khác, mà địa khí tầng sâu thì quỷ thi căn bản không hấp thụ tới. Huống hồ gì hấp thụ một lượng lớn địa khí như thế, cơ thể người sống cũng không chịu nổi, đến cả thiên tiên thể của Lạc Ca cũng vì độ khí cho Liễu Sao mà ảnh hưởng đến việc tu luyện, chỉ có cơ thể của quỷ thi là không đáng quý, bởi vì ma nữ vốn không thèm để tâm đến sự sống chết của họ.
Liễu Sao đành từ bỏ toan tính: “Huynh thật sự thả nàng ta đi à, nàng ta lại tìm chỗ khác thì phải làm sao đây?”
Lạc Ca đáp: “Những hồn phách này bị ép trói trên thi thể, chỉ cần hơi bất cẩn, bọn họ sẽ hồn phi phách tán.”
“Dù sao nàng ta là ma.” Liễu Sao lẩm bẩm, cho dù là ý tốt cũng không ai cảm kích.
Lạc Ca đáp “Ừ” rồi tiếp lời: “Muội cũng là ma.”
Liễu Sao á khẩu chẳng đáp nổi một lời.
Lạc Ca lại nhìn về hướng Đại Hoang: “Là ma khí, nhưng chiêu thức của nàng giống Tiên môn…”
Liễu Sao vội nói: “Nàng ta không phải Thực Tâm ma!”
Lạc Ca gật đầu: “Lúc trước Thực Tâm ma dùng mặt nạ ngụy trang, lý nào lần này lại không màng tới việc bại lộ hình dáng.”
“Huynh biết nàng ta không phải Thực tâm ma?” Liễu Sao thế mới biết nàng hiểu nhầm ý hắn: “Ta thấy nàng ta chắc chắn là thi ma Thạch Lan.”
“Nàng…” Lạc Ca chỉ nói một chữ rồi đột ngột chuyển hướng câu chuyện: “Trên người muội có linh khí thuần khiết bậc nhất, cho nên mới kinh động tới quỷ thi.”
Đã sớm nhận ra nàng có điều kỳ quặc, thật không thể ngờ lại ẩn chứa bí mật lớn thế này, thứ linh khí này rất gần với Thái Âm khí và địa khí. Cho dù bản thân đã đạt được quả vị Thiên tiên cũng không có được thứ đó, huống chi nàng lại là ma? Khó trách có thể thu hút sự chú ý của Thực Tâm ma và ma cung. Trong những ghi chép có được của Yêu Khuyết, chỉ có duy nhất một chủng tộc mới có được linh khí thuần khiết nhất trong lục giới, nhưng rõ ràng nàng không phải.
Liễu Sao không nghĩ nhiều vậy, nàng khó hiểu hỏi: “Vậy giờ phải làm sao đây?”
Lạc Ca liếc nhìn nàng, ánh mắt rất nghiêm khắc: “Nếu không phải nửa đêm muội chạy lung tung thì làm sao gặp nạn?”
Liễu Sao không phục: “Nếu ta không ngừng tu luyện, nàng ta chưa chắc đã làm gì được ta!”
“Hành động lỗ mãng là ngu ngốc, không liên quan đến năng lực cao hay thấp.” Lạc Ca nhíu mày: “Ninh Nhi sẽ không liều lĩnh như muội, Đại Hoang cực kỳ nguy hiểm, muội nên rút ra bài học.”
Là thấy nàng không thông minh bằng Lạc Ninh thì có! Liễu Sao nghe thế càng khó chịu, bệnh cũ lại tái phát, nàng ngoảnh mặt đi.
Lạc Ca thấy thế không thể bắt bẻ thêm, đành thở dài: “Được rồi, đi thôi.”
Hắn cũng không định quay về Thạch Lan thôn, dẫn heo Liễu Sao đi về hướng Đại Hoang.
Trong màn sương mù dày đặc xuất hiện bóng dáng Nguyệt, áo choàng đen ẩn hiện nét tà ác, tựa như tử thần đoạt mệnh.
“Lạc Ca xấu xa quá, thật ra là ta cứu con bé.” Hắn thở dài.
“Cứu con bé, để con bé cảm kích người, rồi làm việc giúp người.” Giọng nói của Lam Sất đều đều: “Người quả là người tốt.”
“Lam Sất, đã là ma, tiêu chuẩn đạo đức của ngươi cũng hơi cao rồi đó.”
“Ít nhất thuộc hạ sẽ không áy náy.”
Nguyệt khẽ cười, động tác xoay người vừa tao nhã vừa vô tình: “Vận mệnh của con bé đã khởi động từ lâu. Không phải do ta có muốn tiến hành tiếp hay không, mà ta cần mượn lời của Lạc Ca để chỉ cho con bé phát hiện bí mật của mình. Ngươi cũng biết ta không thể trực tiếp nhúng tay.”
“Con bé tin tưởng Lạc Ca, chẳng phải là chuyện tốt với chúng ta, Lạc Ca sẽ biến con bé thành tiên, sao con bé lại giúp ma làm việc được?”
“Chúng ta phải tiếp tục đến tìm con bé, đi thôi.”
“Chủ nhân, theo người chín vạn năm, thuộc hạ thích nhất là bản mặt dày của người.”
******
Bên hồ Yêu Khuyết, làn nước trong vắt chiếu rọi bóng dáng yêu quân, phụ kiện lam nhạt ánh lên y phục trắng tuyết và mái tóc trắng hiển hiện nét đẹp thanh tịnh như sóng nước.
A Phù Quân đứng trên mặt nước: “Bách Yêu Lăng đã tìm thấy đứa con duy nhất của tiền vương, chúng có ý định thu phục thuộc hạ cũ của tiền vương, gần đây sẽ có khả năng hành động.
Áo trắng gật đầu không bàn tiếp đề tài này: “Lạc Ca dẫn con bé đến Đại Hoang, không biết có mục đích gì.”
“Xem ra chuyện Thực Tâm ma vẫn chưa xong, nhưng Đại Hoang…” A Phù Quân khẽ nhíu mày: “Có lẽ hắn đi tìm Vũ Tinh Hồ.”
“Giải Linh tôn giả?” Áo trắng trầm ngâm: “Hành tung của y khó xác định, thật đang ở Đại Hoang ư?”
A Phù Quân trả lời: “Là thuộc hạ suy đoán. Thương Ngọc Dung chết, Lạc Ca mất đi một cánh tay, Thực Tâm ma lại có được linh khí của ma anh càng khó đối phó. Với Lạc Ca mà nói, sự giúp sức lớn nhất là sư huynh Vũ Tinh Hồ.”
Áo trắng suy tư: “Có lẽ Lạc Ca có thể nhận ra trên người con bé…”
A Phù Quân cắt ngang lời y: “Đại cục chưa ổn định, chủ quân không thể rời khỏi Yêu Khuyết.”
“Đệ đã tận mắt nhìn thấy.” Áo trắng đáp lại: “Con bé không những không bị yêu ca ảnh hưởng, mà còn có thể phá giải phong ấn của Đài lão, có được năng lực này…”
“Con bé đó không phải là thần.”
Áo trắng thở dài: “A Phù Quân, đệ hiểu ta nhất. Diệu Âm tộc bị nước khống chế đã trăm ngàn năm, chịu mọi sự khinh khi rẻ rúng, suýt nữa là gặp họa diệt tộc, bây giờ ta thấy được tia hy vọng, bảo ta từ bỏ ta làm sao cam tâm! Nếu là đệ, đệ thật không để ý sao? Nếu có thể loại bỏ huyết chú của Thủy thần, Diệu Âm tộc của ta có thể quang minh chính đại đi khắp lục giới, không cần phải trốn trốn tránh tránh, đứng giữa tranh chấp của thiên hạ mà chỉ mong tìm được nơi dung thân!” Y càng nói càng kích động, bàn tay nắm chặt, những hạt sen lam nhạt va lanh canh.
A Phù Quân im lặng chờ y nói xong: “Chủ quân thấy áy náy.”
Áo trắng trầm mặc, sau một lúc lâu mới cất lời: “Đúng vậy, ta nghĩ đến họ… còn có đệ, bây giờ các người vẫn còn phải phụ thuộc vào nước, một mình ta ngự ngôi cao còn có ý nghĩa gì!”
“Chủ quân thống nhất được yêu giới, tự khắc có thể che chở được người trong tộc.”
“Che chở như thế, ai có thể đảm bảo sẽ duy trì được bao lâu?”
“Yêu quân thống nhất được yêu giới, tộc dân chỉ hy vọng điều đó, không mong ước dài lâu.”
“Hy vọng? Diệu âm tộc chỉ dựa vào hy vọng mà duy trì? A Phù Quân, ta biết đệ nghĩ ta không thực tế, nhưng thứ Diệu Âm Tộc cần không phải là thứ đó, đệ cũng biết rõ!”
“Chủ quân phải ở lại Yêu Khuyết chủ trì toàn cục.” A Phù Quân lên tiếng: “Để đệ đi.”
Áo trắng nhẹ nhàng thở ra: “Đại Hoang rất nguy hiểm, đệ…”
“Đệ sẽ chú ý.” A Phù Quân xoay người rồi biến mất.
******
Đại Hoang là vùng đất thần bí và nguy hiểm nhất lục giới. Lần đầu tiên Liễu Sao tiến vào đây, đập vào mắt đầu tiên là một vùng sa mạc mênh mông hoàn toàn khác với bên ngoài, màu cát ở đây rất đa dạng, có vàng kim, trắng, nâu, đỏ, đen… Năm sắc màu rực rỡ đẹp lạ lùng, có điều Liễu Sao đã tận mắt chứng kiến cảnh một con rắn đuổi theo một con thằn lằn bất cẩn chạy vào vùng cát xanh biếc, trong tích tắc nó cuộn thành cuộn tròn rồi tan thành tro bụi, màu cát xanh ngọc rực rõ cũng mang theo chất cực độc, thứ gì càng đẹp đẽ thường dễ khiến người ta bị mắc lừa.
Gió thổi cát bay, Liễu Sao tận mắt chứng kiến cảnh tượng như thế nên khó tránh sợ hãi, cũng may tu vi hai người không thấp, Phù Vân quyết chở hai người xuyên qua trận bão cát.
Tư thế đứng thẳng của người bên cạnh chưa từng thay đổi, dung mạo tuấn tú không chút dao động, mắt chăm chú nhìn phía trước, khiến người bên cạnh bất giác yên tâm.
Liễu Sao bỗng không sợ nữa, nàng hơi nhích lại gần hắn, cố tình ngưng tụ ma lực hút lấy các hạt cát đủ màu rồi đảo tròn chúng ở giữa không trung, tạo thành trận bão cát to rực rỡ sắc màu. Nàng vốn muốn khoe khoang, luồng cát nhảy múa giống hệt như một con rồng cát, quét qua mặt đất bên dưới, cả sa mạc gần như bị lật tung, đảo lộn một trận.
Đang chơi vui vẻ, bỗng Lạc Ca khẽ vỗ tay nàng.
Bão cát màu sắc rực rỡ đột ngột tan ra, một linh thứu (*) kinh hoàng bay ra từ bên trong.
* Thứu: đại bàng Liễu Sao thật không ngờ tới con linh thứu này bị nhốt bên trong, nàng ngượng ngùng lẩm bẩm: “Chỉ là một con chim thôi mà.”
Thật ra cũng không thể trách nàng, xuất thân từ Võ đạo, đến mạng người cũng bị xem như cỏ rác thì nói gì đến chim hay thú? Trong tư tưởng của nàng, không làm người khác bị thương đã là có lòng tốt, súc vật đâu phải là thứ gì quan trọng!
Lạc Ca thấy nàng không phục, bèn nói: “Với muội, tính mạng của nó hèn mọn như một con kiến. Với yêu ma, sinh mạng của con người cũng như con kiến. Với ông trời, người yêu tiên quỷ đều như con kiến. Vậy ta hỏi muội, đã cùng là kiến thì tại sao không thương xót nhau?”
Liễu Sao đáp lại: “Ta không phải con kiến.”
“Không phải sao?” Lạc Ca hỏi lại.
Theo bản năng Liễu Sao muốn đáp “Đúng”, nhưng đột nhiên nàng nghĩ đến điều gì bèn ngậm miệng.
Nàng nghĩ tới nàng của sáu năm trước và quãng thời gian đen tối khi xưa.
Đúng vậy, trong phủ Võ Dương Hầu, nàng rất nhỏ bé, yếu ớt đến mức một đầu ngón tay của những người ở đó cũng đủ để lấy mạng nàng. Đối diện với sự ức hϊếp và bất công, nàng không hề dám phản kháng, chỉ còn cách sống cẩn thận từng li từng tí.
Nàng của ngày hôm nay rốt cuộc đã trở nên mạnh mẽ, có thể đoạt được tính mạng của người khác. Nhưng mà, nàng làm sao có thể quên được cảm giác thấp thỏm tuyệt vọng khi xưa đây?
Liễu Sao nhi, có được sức mạnh thì ngươi lại quên mất bản thân đã từng nhỏ bé như con kiến kia sao?
Lạc Ca lại hỏi: “Ta lại hỏi muội, kiến sao lại không biết thương xót kiến?”
Liễu Sao cúi đầu vờ như không nghe thấy gì, nhưng cũng không nghịch nữa.
******
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, hành trình có hơi nhàm chán. Vùng sa mạc này rất rộng lớn, hai người ngự kiếm bay hết cả một ngày, cho đến khi màn đêm buông xuống mới trông thấy một vùng đất xanh biếc.
Ốc đảo rất nhỏ, chu vi chỉ mấy chục trượng, chính giữa là một mạch nước, cỏ cây mọc xung quanh rất tươi tốt, còn có vài loài cây bụi thấp. Lạc Ca đi lên trước thăm dò đường đi để lại một mình Liễu Sao bên dòng nước.
Bị dạy bảo, Liễu Sao hơi khó chịu.
Cứ giảng đạo lý mãi, chẳng qua là hắn chê nàng kém xa Lạc Ninh mà thôi.
Liễu Sao bĩu môi đá một đá, chợt nghe thấy tiếng kêu “É” thảm thiết, nàng hoảng sợ cúi đầu nhìn xuống, do nàng bất cẩn đã đá một con ếch lăn lông lốc. Liễu Sao cuống quýt nhìn ngó bốn phía, rồi ngồi xổm xuống bắt lấy con cóc ấn bụng nó: “Nè, nè, mày chết chưa vậy?”
Cũng may con ếch này là ếch linh, nó kêu “ộp ộp” hai tiếng rồi xoay mình giãy khỏi tay nàng nhảy vào trong nước.
Liễu Sao thở phào một hơi, ôm gối ngồi xuống.
Màn đêm mênh mông bao phủ sa mạc, ánh trăng ở Đại Hoang không trong vắt như bên ngoài mà có màu xám tro, có lẽ là do chướng khí quá nặng. Trăng mọc trăng lặn giáng Thái Âm khí xuống điều hòa Dương khí của mặt trời để bồi bổ vạn vật trong lục giới.
Liễu Sao ngắm nhìn ánh trăng dập dềnh trong nước, nàng đột nhiên nghĩ đến ánh trăng mờ nhạt ở Hư Thiên.
Ma giới được sinh ra do sức mạnh Thái Âm, ma đạo dùng Thái Âm khí làm căn cơ, chắc chắn Ma tộc có quan hệ sâu xa với mặt trăng. Nhưng ánh trăng thần thánh có thể mang đến sự sống cho ma giới, vậy tại sao lại không cứu nổi vận mệnh Ma tộc đang đi vào con đường diệt vong.
Nàng có thể giúp gì cho họ đây? Ma tộc biến thành thế này không phải do nàng làm hại, chính nàng còn bị gạt nhập ma, ai hơi sức đâu mà lo sự sống chết của họ. Tóm lại, nàng không chết là đủ rồi, dù sao Lạc Ca cũng sẽ cứu nàng.
Liễu Sao nhìn Nguyệt ở phía đối diện mạch nước.
Ánh trăng treo bầu trời, ánh trăng rơi vào nước, cũng không thể bì kịp bóng dáng phía xa xa kia. Lúc này hắn đang lặng yên đứng bên một cụm bụi gai, tựa như đang ngắm phong cảnh, dường như hắn cũng không có ý định bước sang chào hỏi.
Liễu Sao lập tức xoay đi, xem như không thấy gì.
Không bao lâu, quả nhiên vạt áo choàng đen lại xuất hiện trước mặt.
Liễu Sao không tức giận, đột ngột hỏi: “Ta có phải là con kiến không?”
“Sao thế được.”
Liễu Sao ngẩng mặt nhìn hắn: “Những việc ta làm chưa bao giờ sai ư?”
“Ừm, đương nghiên.”
“Vậy ngươi giúp ta gϊếŧ nó.” Liễu Sao chỉ vào con thỏ đang nhảy trên cát ở phía xa xa.
Nguyệt hơi khó xử: “Như thế không hay lắm đâu.”
“Xem đi, cả ngươi cũng không muốn ra tay, lại còn bảo ta làm đúng!” Liễu Sao hừ: “Vì ngươi muốn lợi dụng ta làm việc cho ngươi, nên ngươi mới lấy lòng ta.”
Nguyệt cong cong khóe môi: “Đúng vậy, ngươi thật thông minh.”
Cái người này rõ là đáng ghét, chiều chuộng làm nàng vui vẻ, những lời dỗ dành tuôn ra ào ạt, giọng nói trầm thấp mê hoặc lòng người mãi mãi êm tai thế đó. Nhưng thực tế, hắn rõ hơn ai hết tính ngang bướng và cố ý kiếm chuyện của nàng, càng khiến sự khen ngợi của hắn thêm dối trá.
Liễu Sao bỗng có hơi nhớ nhung những lời trách mắng của Lạc Ca, vì thế nàng cố tính nhíu mày bảo: “Ta thông minh lại xinh đẹp như vậy, tại sao ngươi không bảo ta gả cho ngươi?”
Nguyệt khẽ ho khan, tựa như đang muốn cất lời, bỗng nhiên một bóng hình nhỏ bé chẳng biết từ đâu chạy đến, ôm chầm lấy hắn kêu: “Phụ thân!!!”
Liễu Sao sửng sốt, phát hiện cậu bé kia cũng mặc áo choàng đen, mũ áo choàng gần như che khuất miệng của cậu, chỉ để lộ một chiếc cằm tròn tròn. Có lẽ là một cậu nhóc khoảng mười tuổi, ngoại trừ không đeo nhẫn thì trang phục của cậu bé giống hệt Nguyệt.
Nguyệt trầm mặc rồi xách cổ thằng nhóc vứt ra ngoài: “Có con thật rất hay, khi rảnh rỗi không có việc gì làm cũng có thể đập nó một trận.”
Cậu nhóc lăn tròn trên đất, lập tức biến thành một chú chó con trắng tinh co giò chạy mất.
Liễu Sao không hề để tâm trò hề này, mà chằm chằm nhìn vào nơi tiểu bạch khuyển biến mất: “Trông nó rất quen.”
“Thật không, ngươi nhớ nhầm rồi.”
Con người trong ký ức tựa như vĩnh viễn là thế, Liễu Sao không thèm so đo, đột ngột cất tiếng: “Ngươi muốn ta giúp đỡ nên cố tình gạt ta nhập ma, thật ra ngươi không cần gạt ta, ta cũng sẽ giúp ngươi.”
Nguyệt trầm mặc một lúc lâu sau mới nở nụ cười: “Liễu Sao nhi, nói gì mà…”
Liễu Sao cắt ngang lời hắn: “Ta sẽ cẩn thận suy nghĩ, ngươi đừng theo ta nữa, chờ ta nghĩ xong rồi sẽ nói với ngươi.”
Nguyệt vươn tay về phía nàng: “Được rồi, ta sẽ chờ câu trả lời của ngươi.”
Chỉ cần đạt được mục đích, hắn sẽ không đến dụ dỗ nữa chứ? Liễu Sao nghiêng đầu tránh bàn tay hắn.
Sau một lúc lâu, hơi thở quen thuộc mới biến mất.
Liễu Sao vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi suy tư thật lâu, bất tri bất giác vầng trăng đã treo giữa trời, nàng trông thấy tiên giả từ xa xa đang quay về.
Bước chân vững vàng, tà áo tung bay, chiếc áo trắng sáng trong che mờ ánh trăng. Đuôi chiếc trâm gấp khúc ở sau đầu lấp lóe ánh sáng nhàn nhạt tao nhã hững hờ, người đến mang phong thái ung dung, trầm tĩnh.
Liễu Sao cảm thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu, nàng lén lút dùng Hãm Địa thuật (*), trông thấy mặt cỏ dưới chân hắn lõm sâu xuống, nàng vỗ tay cười to.
* Hãm địa thuật: Thuật pháp làm đất trũng xuống. Cho dù đạp phải khoảng không, nhưng Lạc Ca vẫn như bước trên đất bằng. Hắn lập tức bước đến bên dòng nước, tựa như không phát hiện ra trò nghịch ngợm của nàng.
Liễu Sao há miệng, ngơ ra một lúc lâu mới bất mãn đứng dậy: “Ngươi về rồi à.”
Lạc Ca “Ừ” rồi gọi: “Đến đây.”
Dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng Liễu Sao vẫn vội vàng chạy tới, nào biết vừa bước tới trước mặt hắn, chân đột ngột mất điểm tựa. Liễu Sao không phản ứng kịp, tích tắc nàng ngã cắm đầu xuống đất.
Lúc này, Lạc Ca khoanh tay nhìn xuống nàng: “Hại người cuối cùng hại mình, đã rút được bài học gì chưa ?”
Liễu Sao không thể nổi cáu, nàng vờ như chẳng sao cả, phủi phủi y phục: “Ta thích đó.”
Thấy nàng cứng đầu cãi bướng, Lạc Ca lắc đầu buồn cười, vươn tay lau đi đất cát trên mặt nàng.
Liễu Sao sửng sốt.
Vốn dĩ Lạc Ca vẫn luôn bận rộn, ngoại trừ Lạc Ninh ở bên cạnh rất hiếm có nữ tử khác đi theo hắn. Cho dù có chút giao tình với Trác Thu Huyền, nhưng tính tình Trác Thu Huyền rất khó nói chuyện. Còn Liễu Sao là trường hợp đặc biệt, hắn biết nàng chịu oan, cho nên mang nàng về Tử Trúc phong muốn hóa giải thù hận trong lòng nàng. Sau một thời gian ở chung, hắn thấy bản tính nàng không xấu, mới có lòng muốn dạy bảo, đương nhiên thái độ sẽ thân thiết hơn vài phần, bất tri bất giác đã đối xử với nàng như với Lạc Ninh.
Lạc Ca lặng lẽ thu tay lại: “Người trong ma cung đã đi vào Đại Hoang, Liễu Sao tiểu muội, muội phải cẩn thận.
Một tiếng “tiểu muội” gọi Liễu Sao hoàn hồn, nghĩ tới Lạc Ninh, Liễu Sao cũng ngượng không tranh cãi, nàng cúi đầu “Ừm”.
“Muội có thể áp chế được ma tính, nguyên nhân một phần là do ta độ linh khí, nhưng cũng có liên quan đến sức mạnh trên người muội, chắc chắn sẽ khiến rất nhiều người thèm muốn.” Lạc Ca lại tiếp: “Con người Lư Sênh, muội phải đề phòng.”
Nghĩ đến ánh mắt âm trầm của Lư Sênh, Liễu Sao cảnh giác: “Biết rồi.”
Lạc Ca gật đầu, một lát sau mới lên tiếng: “Thật ra, vợ của tiên tổ Trọng Hoa tôn giả cũng từng nhập ma.”
Lúc Trọng Hoa tôn giả Lạc Âm Phàm nhậm chức Tiên minh thủ tọa là thời kỳ Tiên môn hưng thịnh nhất, tục giới có một thời gian rất thái bình, Lạc Ca đúng là hậu duệ của người đó. Liễu Sao cũng đã từng nghe chuyện về tôn giả, thật không thể ngờ thê tử của người lại là ma, nàng rất kinh ngạc.
Lạc Ca nói: “Người đã tu thành Thiên ma, từng dẫn ma cung tấn công tiên giới, suýt chút nữa đã phá hủy cột mốc lục giới.”
Lại là cột mốc lục giới? Liễu Sao mẫn cảm nhận ra vấn đề: “Người không có ma tính sao?”
“Người khống chế được ma tính.” Lạc Ca nói: “Nội tình không ai biết rõ, những ghi chép liên quan tới người đều không còn nguyên vẹn.”
Người đó lại tìm thấy biện pháp khắc chế được ma tính, sao lại không ghi chép lại? Liễu Sao ngạc nhiên một lúc lâu rồi hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì Thiên phạt giáng xuống, Tôn giả lấy nước của Giao trì và đá của Thần giới để tu bổ cột mốc lục giới, vào đúng lúc đó tôn giả gặp phải tiên kiếp, người thay tôn giả chắn kiếp. Sau Thiên phạt, tôn giả ôm di thể của thê tử trầm mình xuống Tiên hải, không rõ tung tích.”
‘Hắn bảo vệ thiên hạ, nàng bảo vệ hắn.’
Liễu Sao kinh ngạc nhìn Lạc Ca, không hỏi tiếp nữa.
“Ma cũng có thể bảo vệ chúng sinh, ai nói tiên ma không thể cùng tồn tại?” Lạc Ca nhìn nàng: “Liễu Sao tiểu muội?”
Tiếng gọi tiểu muội này lại càng lộ rõ sự thân thiết, mặt Liễu Sao nóng bừng, cúi thấp đầu.
Lạc Ca nghiêm khắc nhắc nhở: “Tiên ma khác biệt là ở tại tâm, tại hướng đi chứ không phải ở tên gọi, lại càng không phải tại cách tu đạo. Muội đúng là có ma thể, nhưng chưa chắc đã là ma.”
Gọi một tiếng tiểu muội là lại muốn dạy bảo nàng! Liễu Sao thì thầm: “Còn ma tính, ta vẫn còn là ma.”
Lạc Ca gật đầu: “Nguyên nhân cũng do tâm ma năm xưa của tôn giả, tiên ma tranh chấp từng có lúc dịu đi nhưng sau đó vì tranh giành linh lưu mà bùng nổ một trận đại chiến, tử thương nghiêm trọng. Sau thiên phạt, lực lượng Tiên môn suy yếu, Ma tộc nhiều lần mượn thời cơ tấn công âm mưu hủy diệt cột mốc lục giới, Tiên môn suýt nữa bị hủy diệt nên mối quan hệ tiên ma lại như nước với lửa.”
Lạc Ca hơi trầm ngâm rồi giảng giải: “Ta vốn tưởng lời đồn đại chỉ là vớ vẩn, cột mốc lục giới vốn tượng trưng cho trật tự của lục giới, một khi nó sụp đổ,trời đất sẽ quay về thời hỗn mang. Đương nhiên sinh linh trong lục giới sẽ bị ảnh hưởng, nhưng chưa chắc ma đã đạt được ưu thế. Tuy nhiên tin đồn vô căn cứ ắt hẳn là có nguyên nhân, ma không thể hút lấy thanh dương khí bên ngoài, mà lại thông qua uống máu ăn thịt con người để thu lấy, có thể thấy ma đạo hoàn toàn không bài xích thanh khí. Thời gian gần đây ta độ một lượng lớn linh khí cho muội nhưng vẫn chưa ảnh hưởng gì đến muội, hơn nữa nhiều lần muội từng nhắc tới lệnh cấm của Ma thần khiến ta nghĩ đến một chuyện, đó chính là một tác dụng khác của cột mốc lục giới.”
Tác dụng khác? Liễu Sao khó hiểu.
“Cột mốc lục giới sinh ra do lời gọi của trời, trên cột mốc có ghi lại lời thề của những kẻ sáng lập lục giới. Nói cách khác, chính là quy tắc để quyết định những việc hệ trọng. Tất cả sinh linh trong lục giới đều có thể tế bia mà lập lời thề, trên cột mốc lục giới chẳng biết đã ghi lại bao nhiêu lời thề.” Lạc Ca hơi dừng lại: “Có lẽ, cũng có lời thề của Ma thần.”
“Lời thề không thu nạp thanh dương khí bên ngoài.” Liễu Sao không kiềm chế được thốt lên.
Nếu lời thề của Ma thần là vậy, thì việc Ma tộc muốn hủy cột mốc lục giới là điều đương nhiên. Thứ bọn họ muốn phá hủy không phải là lục giới mà là quy tắc ước thúc họ. Cột mốc lục giới sụp đổ, lời thề Ma thần bị hủy, sự mạnh mẽ của ma đạo ai có thể địch lại? Lúc đó thiên hạ mới thật là của ma.
Lạc Ca xoay người qua: “Muội muốn làm thế nào?”
Liễu Sao tự cho rằng mình đã tìm được cách đang hưng phấn không thôi, đột nhiên bị hỏi một câu không nặng không nhẹ, tựa như nước tuyết đổ thẳng vào đầu, nàng ngây người.
Đúng vậy, biết được tương lai Ma tộc nằm trên cột mốc lục giới thì phải làm thế nào đây?
Đối diện với nét mặt bình thản của tiên nhân, Liễu Sao không thể trả lời.
Lạc Ca lên tiếng: “Cột mốc lục giới liên can đến sự tồn vong của vô số sinh linh trong lục giới, không thể phá hủy.”
“Ta chưa từng nói gì hết!” Liễu Sao ngoảnh mặt đi, lòng thầm hổ thẹn, vừa rồi ý định đó thật đã lướt qua đầu nàng.
Trời đất quay về thời hỗn mang, nhiều lắm là tất cả đều bắt đầu lại lần nữa, nhưng những sinh linh bị liên lụy tan biến rất vô tội. Như hắn nói, đã cùng là kiến sao lại không thương xót lẫn nhau? Vì không đành lòng, cho nên các thế hệ tiên tôn mới có hành động vĩ đại là bảo vệ cột mốc, mới có sự hy sinh của phu thê Trọng Hoa tôn giả. Nếu thật không có lòng thương xót chúng sinh thì sao có thể gọi là thần tiên?
“Muốn loại bỏ ma tính, chưa chắc phải đi con đường đó, chắc chắn sẽ có biện pháp khác thay thế thanh dương khí.” Lạc Ca hơi nhếch cằm, ra hiệu nàng nhìn về phía xa xa: “Lục giới rất rộng lớn, sẽ không có đường cùng đâu, tuyệt đối đừng buông xuôi.”
Giọng nói tự tin, khiến người nghe cũng trào dâng hy vọng.
Thật ra Liễu Sao cũng không quá mất mát, dù sao nàng cũng không đủ bản lĩnh phá hủy cột mốc lục giới, thường xuyên độ khí cho nàng, có lẽ hắn là người bị ảnh hưởng nhiều nhất.
“Đúng vậy! Thê tử của Tôn giả có thể thoát khỏi ma tính thì chắc chắn sẽ có cách khác.” Liễu Sao bùng cháy niềm tin: “Ta muốn nghe chuyện về tôn giả.”
Lạc Ca không phải là người kiệm lời, nhưng cũng không quen kể chuyện xưa, bèn dừng câu chuyện: “Giờ đã trễ lắm rồi, muội nghỉ ngơi lại sức, mặt trăng lặn chúng ta sẽ khởi hành.”
Liễu Sao đang hưng phấn bừng bừng, làm sao chịu bỏ qua, đối diện với Lạc Ca, nàng vốn rất tự ti, nhưng tiếng “Liễu Sao tiểu muội” khiến nàng không thể kiềm lòng muốn thân thiết hơn, nàng tiếp tục yêu cầu vô lễ: “Vẫn còn sớm, huynh kể thêm một chút nữa đi.”
Đã quen Lạc Ninh làm nũng, Lạc Ca cũng không thấy gì bất ổn, một người thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, một người thì không dễ cắt đuôi, chỉ còn cách tránh đi.
Hắn có từng kể chuyện cho Lạc Ninh hay chưa? Tâm trạng vi diệu thúc giục, Liễu Sao đuổi theo bám chặt hắn: “Chỉ một chút…”
Chân đột ngột hụt hẫng, chính là cái bẫy nàng trêu đùa hắn lúc nãy.
Liễu Sao bụng làm dạ chịu, lại ngã sấp xuống mặt đất cứng ngắc lần nữa.
Lần này thật không phải Lạc Ca cố ý, hắn quen thấy Lạc Ninh thông minh, thật không dự đoán được Liễu Sao lại tự sập bẫy của chính mình. Lạc Ca bèn vươn tay kéo nàng lên trách mắng: “Lại gây rối nữa rồi, sao không giống Ninh nhi để ta bớt lo!”
Lại so nàng với Lạc Ninh nữa rồi! Liễu Sao lập tức gạt tay hắn ra, cười lạnh: “Ta vốn kém xa muội ấy, ta cứ thế đấy! Ai thèm làm tiểu muội của ngươi.”
Lạc Ca thật chỉ là thuận miệng thốt ra, lời vừa cất lên đã phát hiện bất ổn… Hắn chưa từng thu nhận đồ đệ, cũng chưa từng gần gũi nhiều người, bởi vậy hắn theo bản năng so nàng với Lạc Ninh, nhưng cũng không cất lời an ủi: “Nhanh chóng điều tức đi, đừng ngang bướng nữa.”
Là chê nàng ngang bướng mà! Liễu Sao cáu kỉnh: “Ta không mệt!” Nàng bước đi được mấy trượng rồi dừng lại: “Ta muốn đi loanh quanh một lát!”
Lạc Ca không cản nàng.
Hắn vốn không xem nàng là tiểu muội! Liễu Sao đi được vài bước cũng không thấy hắn đáp lại, nàng thật sự giận dỗi bỏ đi.
Hết chương 40