Chương 1: Không được phỏng vấn
Edit: TammieBeta: Ocean
Cái bóng đen như mực giữa cơn mưa phùn đang từ xa chạy lại, dần dần hiện ra hình nét rõ ràng. Bên trên là cái ô màu đen bị rách, bên dưới là một người có vẻ ngoài không tồi, có điều bộ com lê đã bị dính nước, lướt mắt xuống chút nữa là cái quần màu đen ướt nhẹp.
Đỗ Tiên Hoành nhíu nhíu mày, nháy mắt từ trên bậc thềm đứng thẳng sống lưng đi về phía trước hai bước, lộ ra nụ cười tự tin chuyện nghiệp, tay phải duỗi ngang ra giống như cảnh sát giao thông.
“Thực xin lỗi, anh không thể đi vào được.”
Chàng trai nhanh chóng dừng bước, ô được nâng nên, lộ ra khuôn mặt bị nước mưa làm cho lẫn lộn, đôi mắt trong suốt, cùng một thân quần áo chật vật thật không tương xứng chút nào.
Chu Tiểu Tường nhìn hai cái nút màu bạc trên cổ tay áo đang chắn trước mặt mình, ngẩng đầu hỏi: “Vì sao?”
“Công ty có quy định...cậu như vầy...không thể cho vào!” Đỗ Tiên Hoành khéo léo đáp lại.
Chu Tiểu Tường nhìn người bảo vệ quần áo ngăn nắp như lễ tân khách sạn, lại tiếp tục trừng mắt: “Tôi thì sao nào?”
“Áo mũ không chỉnh tề.” Đỗ Tiên Hoành nghẹn đến nửa ngày phun ra năm chữ.
“Tôi không có mũ.”
“Tóc cũng xem như vậy.”
“Anh có thể lấy tóc xuống giống như lấy mũ sao?” Chu Tiểu Tường kinh ngạc nhìn mái tóc của hắn.
Đỗ Tiên Hoành hít sâu một hơi, quyết định không (nghênh) tiếp: “Áo quần không chỉnh tề cũng không được.”
“Quần áo của tôi đã gắng chỉnh tề hết mức rồi.” Chu Tiểu Tường cúi đầu quan sát chính mình “Chính là bị mắc mưa a!”
Đỗ Tiên Hoành vẫn mỉm cười, nhưng bất vi sở động nhìn cậu.
Chu Tiểu Tường cười cười: “Đại ca, em hôm nay đến đây phỏng vấn, anh không để em đi, em sẽ muộn giờ mất”
“Phỏng vấn?” Đỗ Tiên Hoành có chút do dự.
“Anh đại à, nãy giờ trời mưa lớn như vậy, việc dính chút nước mưa là không thể tránh khỏi, em một đường chạy thẳng tới đây, thiếu chút nữa bị muộn, bây giờ tuyệt đối không thể chết tại cửa của anh được!” Chu Tiểu Tường tranh thủ lòng thương.
“Sao sợ trễ mà không kêu taxi?”
“Kẹt xe!” Kỳ thật là muốn tiết kiệm tiền.
“Lý do tạm chấp nhận được” Đỗ Tiên Hoành lần thứ hai dao động.
Chu Tiểu Tường cười đến vẻ mặt sáng lạng(*), đáng tiếc, sự sáng lạng ấy đều bị nước mưa che khuất.
Đỗ Tiên Hoành nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói:“Tôi cũng không muốn làm khó dễ cậu, nhưng mà cấp trên có quy định, quần áo không chỉnh tề sẽ không cho vào, lỡ như cấp trên biết tôi ột con hải sản tiến vào cửa, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi việc.”
“Hải...” Hải cái con em gái ông! Chu Tiểu Tường trong lòng hung hăng gửi lời thăm hỏi một phen, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạng. “Anh thật coi trọng em, đồ hải sản rất đắt tiền, em ít nhiều gì cũng là thủy sản nước ngọt.”
“Thủy sản nước ngọt cũng chả lợi lộc gì, đều ướt nhẹp.” Đỗ Tiên Hoành rất có quy tắc.
Chu Tiểu Tường thiếu chút nữa nói cũng không nói được, trừng hắn một cái, đột nhiên mắt liếc tới cái máy cấp túi plastic, trong lòng khẽ động.
“Nói nửa ngày chính là sợ tôi mang nước vào làm dơ nền nhà chứ gì?” Thấy đối phương thành khẩn gật đầu, Chu Tiểu Tường nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng xếp dù lại ném sang một bên, đi tới bên cạnh chỗ cấp túi plastic, cởϊ áσ khoác hung hăng vắt mấy cái, cho đến khi vắt không ra nước nữa mới run rẩy mặc lại vào người.
“Giữa ban ngày ban mặc, người tới người lui, đừng cởϊ qυầи vẫn hơn” Đỗ Tiên Hoành hảo tâm nhắc nhở.
Ai muốn cởϊ qυầи! Chu Tiểu Tường hận không thể tẩn hắn hai quyền, bất quá thời gian cấp bách vẫn là không nên so đo tính toán, không thèm lên tiếng mà xoay người đem nửa cái ống quần vắt a vắt, lại rút vài túi ni lông bảy cuộn tám quấn cột chặt ống quần.
Đỗ Tiên Hoành nhìn cậu tất bật, nhịn xuống xúc động khác thường, giọng nói ôn hòa nhắc nhở: “Chén dĩa đựng hải sản cũng cần xử lý một chút”
Chu Tiểu Tường nhìn theo tầm mắt của hắn, ánh mắt rơi xuống đôi giày da bề mặt đầy nước, cười toét miệng: “Cảm ơn nhắc nhở“.
Nghiến răng nghiến lợi phun ra bốn chữ, vỗ bạch bạch hai tiếng trên đôi giày, sau đó đứng thẳng người hùng hùng hổ hổ khí phách hiên ngang mà nhìn về phía Đỗ Tiên Hoành.
“...” Đỗ Tiên Hoành nhìn cậu một bộ dáng ra vẻ ta đây, khóe miệng co rúm, miễn cưỡng tránh qua một bên “ Chúc cậu may...”
Chữ “mắn” còn chưa kịp nói ra, bóng dáng Chu Tiểu Tường đã nháy mắt biến mất sau cánh cửa xoay.
JSJ là một tập đoàn du lịch lớn nhất cả nước, sức ảnh hưởng của tập đoàn ở khu Hoa Đông là không thể khinh thường, chỉ mới thành lập chưa đầy 5 năm ngắn ngủi, đã phát triển hơn mười trụ sở du lịch, xu hướng tăng trưởng chưa hề gián đoạn, đống thời còn kinh doanh cả trang web du lịch, một năm trước hệ thống du lịch được mở rộng trên cả nước.
Bất luận là nhân viên gì của JSJ đều có thái độ kiêu ngạo kiểu tư bản, ngay cả bộ ngực của bà dì quét dọn hành lang đều độn cao hơn vài phân so với người khác. Đương nhiên, đó chỉ là lúc không có đại lão bản.
“Dì Tạ, đi xuống nhà kho lấy một cái khăn lau mới đi. Cái này không được!” Triệu Văn một bên phân phó dì Tạ đang chùi cửa kính, một bên xoay người cẩn thận kiểm tra mặt bàn, vươn một ngón tay cọ cọ trên mặt, rồi lại giơ tay thổi phù một cái.
Dì Tạ sợ tới mức hai chân mềm nhũn, khăn lau trong tay đều cầm không nổi “Hôm nay...”
“Đúng!” Triệu Văn đứng thẳng dậy, đẩy kính mắt, gật đầu với dì ấy, đôi mắt sau thấu kính chợt lóe, chưa nói đã hiểu.
Dì Tạ phản ứng nhanh chóng, vội vội vàng vàng chạy ra ấn thang máy, dì ấy hiểu được ý tứ của Triệu Văn, đại Boss rất ít lộ diện hôm nay sẽ tới văn phòng. Dì Tạ toàn thân khẩn trương, hận không thể trực tiếp bay đến nhà kho.
Thang máy tới lầu một vừa mở cửa thì người bỗng bị va chạm, chưa kịp lấy lại tinh thần thì một tiếng “Thật xin lỗi” đã vang lên rồi nhanh chóng bị cánh cửa thang máy chặn lại. Dì Tạ cúi đầu sờ vai trái ướt sũng của mình, vẻ mặt mạc danh kỳ diệu (Không hiểu tại sao).
Tòa nhà cao cấp có khác, thang máy cũng xịn hơn hẳn. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Chu Tiểu Tường đi thang máy, nhưng mà cảm thán như thế này là lần đầu tiên phát ra. Cuối cùng cũng có ngày hôm nay, Chu Tiểu Tường rất ư là mãn nguyện.
Có ngân quang bốn bức tường thang máy chứng giám, Chu Tiểu Tường đang chuẩn bị nhìn vách kính không nhiễm một hạt bụi sửa sang quần áo một chút (dù biết rằng có sửa sang cho lắm cũng không có hiệu quả gì) nhưng tay cậu chỉ vừa mới duỗi đến cổ áo thì thang máy đã “Đinh” một tiếng đứng tại tầng 26.
Được rồi, nếu phỏng vấn thất bại thì cũng là do thang máy quá nhanh. Chu Tiểu Tường bày ra một nụ cười tự tin bước ra thang máy.
“A!!!” Một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Chu Tiểu Tường đã sớm nghe thấy tiếng thét chói tai của mỹ nữ ở bàn lễ tân lầu dưới, nên lúc này tương đối bình tĩnh: “Thật ngại quá, đã dọa đến chị, tôi hôm nay đến để phỏng vấn.”
Triệu Văn đằng hắng một tiếng kết thúc tiếng thét. Cô biết hôm nay có một người tên là Chu Tiểu Tường đến phỏng vấn, nhưng sao bàn lễ tân chưa gọi điện báo là người đã đến. Ách, nhìn mặt mũi bộ dáng cậu ta thế này, cô ngược lại có chút thông cảm việc quầy lễ tân thất trách.
Triệu Văn cao thấp đánh giá cậu một phen, rồi cau mày phất tay: “Đi đi, cậu sẽ không được tuyển đâu.”
Chu Tiểu Tường kinh ngạc nhìn cô: “Vì sao chứ? Còn chưa phỏng vấn mà.”
Triệu Văn vẻ mặt không vui: “Cậu soi gương ở trong thang máy chưa?”
Chu Tiểu Tường trừng lớn mắt nhìn cô, ngón tay chỉ chỉ ra bên ngoài: “Tôi không phải cố ý biến mình thành như vậy... Bên ngoài trời mưa...”
Lúc này từ phía sau Triệu Văn có một cô nàng thanh tú, dáng người nhỏ xinh đi tới, vẻ mặt ôn hòa hỏi: “Chu Tiểu Tường phải không?”
Thấy Chu Tiểu Tường gật đầu, cô gái tiếp lời:“ Nhanh đi tới phòng vệ sinh rửa mặt đi, bên tay phải. Mau! Để còn kịp!”
“Kịp cái gì?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Chu Tiểu Tường.
Hai vị mỹ nữ nhất thời thay đổi sắc mặt, Triệu Văn vừa nãy còn kiêu ngạo mười phần cũng nháy mắt ủ rũ, nơm nớp lo sợ: “Tiêu tổng!”
“Kịp cái gì?” Tiêu Bùi Trạch nhướng mày, lặp lại câu hỏi vừa rồi lần thứ hai.
Chu Tiểu Tường xoay người, nhếch miệng lập tức bày ra nụ cười chói lóa: “Tiêu tổng, chào anh! Tôi là Chu Tiểu Tường, hôm nay được hẹn tới để phỏng vấn.”
Vừa dứt lời, Chu Tiểu Tường thấy diện mạo của người mới tới liên sửng sốt. Nếu không lầm, vị trước mắt này chính là đại Boss trong truyền thuyết của JSJ đi? Sao mà trẻ như vậy chứ? Nhìn qua cũng lớn tuổi hơn mình không bao nhiêu! Oa oa oa... chẳng lẽ là phú nhị đại!?!? ( Phú nhị đại (Rich 2G): Chỉ thế hệ được sinh ra vào thập niên 80 (8x), là những đứa con thừa kế gia tài bạc triệu)
Chu Tiểu Tường ghen tị.
Chu Tiểu Tường ghen tị đến đôi mắt đầy nước cũng đỏ hẳn lên, đầu tóc bù xù ẩm ướt, bọt nước còn chảy dọc theo cằm tí tách nhỏ xuống từng giọt, y phục trên người lôi thôi lếch thếch, góc áo nhăn nhúm một vùng, ống quần cái cao cái thấp, hai bên đùi còn vắt thêm hai cái bịch nilong đen giống như hai cái túi đựng rác, chân cũng không mang giày, đôi chân mang tất trắng ướt nhẹp trực tiếp dẫm lên tấm thảm đắt giá, trông vô cùng khó coi.
Tiêu Bùi Trạch không nói lời nào nhìn người trước mặt, mắt giống như ra đa - quét từ đỉnh đầu xuống ngón chân, hai mắt trầm tĩnh không chút cảm xúc.
Chu Tiểu Tường vẫn luôn tự tin mình là một người có tinh thần thép, ngay trong quãng thời gian Tiêu Bùi Trạch đang bất động nhìn (dần) xuống (dưới), thì cậu không nhịn được nôn nóng bắn tới một ánh mắt chột dạ thăm dò: “Tiêu tổng, khi nào thì bắt đầu phỏng vấn?”
Tầm mắt Tiêu Bùi Trạch đột nhiên thẳng tắp nhìn cậu, con ngươi đen như mực sâu thẳm giống như đang nổi lên một trận hủy thiên diệt địa, mưa rền gió dữ.
Này... có cần phải khoa trương tới như vậy không? Chu Tiểu Tường bất giác nuốt nước miếng, lần đầu tiên từ trước đến nay được nếm mùi vị “khẩn trương“.
Tiêu Bùi Trạch chán ghét nhíu mày, lướt qua người cậu, thanh âm lạnh lùng: “Đổi mới toàn bộ thảm trải sàn!”
Triệu Văn cùng Quý Nguyệt đồng thanh đáp lời. Quý Nguyệt đồng cảm nhìn về phía Chu Tiểu Tường, Triệu Văn thì khôi phục lại kiêu ngạo, chuẩn bị đối với Chu Tiểu Tường hạ lệnh đuổi khách.
Chu Tiểu Tường lau lau mặt, sắp xếp lại biểu cảm trên khuôn mặt, nhanh chân đuổi theo Tiêu Bùi Trạch.
Chân không mang giày đi trên tấm thảm mềm mại không phát ra một chút tiếng động nào, ấy thế mà Tiêu Bùi Trạch giống như có mắt sau lưng, không thèm quay đầu lại mà nói: “Nếu còn để cậu ta lại đây một bước, ngày mai các cô cũng không cần đi làm.”
Triệu Văn, Quý Nguyệt lao ra như mũi tên, một trái một phải kéo giữ hai cánh tay của Chu Tiểu Tường.
Chu Tiểu Tường không nhịn nổi nữa liền phẫn nộ, cậu nhìn Tiêu Bùi Trạch đã bước vào phòng làm việc của hắn, nâng cổ gào lớn về phía cánh cửa thủy tinh: “Này! Sao lại coi thường người ta như vậy chứ! Tôi là đến để phỏng vấn! Đội mưa đến phỏng vấn đó!” Đại gia à! Tiểu gia tôi hôm nay bằng mọi giá phải được phỏng vấn!!!
Cửa thủy tinh mở ra, Tiêu Bùi Trạch đứng đó nhướng mày nhìn cậu: “Phỏng vấn?”
Chu Tiểu Tường gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói: “Đúng! Phỏng vấn!”
“Chức vụ gì?”
“Lập trình viên!”
Tiêu Bùi Trạch nhướng mày lần thứ hai: “Cậu xác định là lập trình viên? Không phải là công nhân lao động trên thuyền đánh cá?”
Đây là loại công ty thối nát gì hả?! Thật là khiến người ta nổi điên mà!
Chu Tiểu Tường sắc mặt ửng đỏ, gân cổ nói: “Thật ngại, tôi cũng không muốn thành như vậy. Nhưng mà anh không thể bởi vì tôi gặp mưa mà phủ nhận năng lực của tôi, cướp đoạt cơ hội của tôi? Đây không phải là việc mà một công ty ưu tú nên làm a.”
Khóe miệng Tiêu Bùi Trạch cong lên, nhưng trong mắt chẳng có ý cười: “Công ty chúng tôi đương nhiên không phải là công ty ưu tú, nên cũng sẽ không cho cậu cơ hội.”
Chu Tiểu Tường sửng sốt, cái này có tính là gậy ông đập lưng ông không nhỉ? Bất quá, có ông chủ như thế này, không ưu tú là phải rồi. Chu Tiểu Tường vô cùng buồn bực, trong lòng yên lặng gật đầu.
Tiêu Bùi Trạch chậm rãi bổ sung: “Công ty của chúng tôi là...một công ty...vô cùng ưu tú.”
“...” Tôi fuck! Anh thật là tự tin thái quá!
Vẻ cười của Chu Tiểu Tường có chút cứng ngắt: “Tôn trọng ứng viên phỏng vấn cũng là tố chất tối thiểu mà một công ty ưu tú cần có.”
Tiêu Bùi Trạch lần thứ hai quét mắt nhìn cậu - tựa như nhìn một chiếc thùng rác thối nát, mím môi xoay người đi vào phòng làm việc của mình.
Chu Tiểu Tường hoàn toàn bị xem thường...
(*) sáng lạng: từ đúng là [xán lạn] ~ trong từ điển không có từ nào là [sáng lạng] cả nhưng người Việt đã quen dùng từ này nên vẫn để nguyên, ngoài ra người ta vẫn dùng [sán lạn], [sáng lạn], [xáng lạn] O_o