Chương 25
Bên ngoài không khí thật vô cùng trong lành, Willam vui vẻ mà lái xe. Anh quay đầu lại hỏi vợ ngồi phía sau mình “Em yêu, chúng ta đi đâu chơi?” Khi quay đầu, anh thấy Cole trưng ra khuôn mặt lãnh diễm (xinh đẹp lạnh lùng) thì tâm trạng càng thêm vui vẻ.Nở một nụ cười hiếm thấy “Tùy anh đi”, làm Willam nghĩ muốn bay lên.
“Mẹ, không phải người nói muốn đi câu cá sao, vậy sau đó có được nướng không?” một đứa nhỏ đang ngồi cùng Cole phía sau nói.
“Mẹ”, là đang gọi Cole sao? Thật đúng, anh thích cách gọi này. Nhất là có thể nghe nó gọi một tiếng “cha”. Đứa nhỏ ngồi bên cạnh lập tức bất mãn hô “Mẹ, rõ ràng mẹ vừa nói mang con đi leo núi cơ mà.”
“Em yêu (cưng) à, em cái gì cũng đồng ý sao?” Anh khó hiểu nhìn về phía Cole, Cole cười nhìn anh hỏi “Em nói lung tung cái gì vậy “vợ yêu”? Những cái này đều là em hứa với bọn trẻ sao giờ lại đổ hết lên đầu anh.”
“Chờ chút, vợ yêu? Là anh sao?” Willam thật sự nghĩ không ra sao mình lại thành “vợ yêu”.
Hai đứa trẻ ngồi sau lập tức nháo lên “Sao lại thế? Mẹ, người xấu lắm!”, “Là thật sao?”
“Lẽ nào là nói ta là mẹ các con?”Willam cảm thấy muốn ngất xỉu, tột cùng là tình huống gì đây?
“Nói nhảm!” phụ tử ba người ngồi sau trăm miệng một lời, Cole chỉ vào bụng anh “Đứa trẻ thứ ba đã quá lớn rồi, sao lúc này còn đột ngột hồ đồ đến vậy?”
Willam kinh ngạc, cúi đầu nhìn vào bụng mình. Chỗ đó rõ ràng là rất lớn trông giống mang thai 5 tháng, không thể nào, đây nhất định là gặp ác mộng mà.
“Tôi mới là chồng.” Anh hét lên một câu ngồi bật dậy.
“Hô” lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, Willam nhìn vào cái bụng của mình, may mắn là không có nổi lên. Chỉ là nằm mơ thôi. Không đúng, nhìn bốn phía, Willam liền cảm nhận có điều không thích hợp. Đối với căn phòng lộn xộn không gì nói nổi này anh cảm thấy hết sức quen thuộc. Đây là phòng của Cole, căn phòng này chỉ cần vài ngày không dọn dẹp là sẽ trở nên bẩn muốn chết, anh mỗi lần đều là vì dọn dẹp căn phòng này mà quên mất mục đích ban đầu rồi cùng Cole làm việc chung.
Thắt lưng còn chút đau, bất giác đưa tay chạm vào đó, nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt anh thoáng chút trở nên quái dị. Anh thiếu chút nữa quên, Cole – tên gia khỏa kia coi mình như con chuột bạch mà đem ra lai giống. Nghĩ lại cảnh trong mơ nét mặt anh càng trở nên kì quái, tự đáy lòng cư nhiên muốn biết tận cùng của giấc mộng kia ra sao.
Cảm giác trên cổ có đồ vật gì đó rất khó chịu, Willam sờ lên cái vòng màu đen trên cổ kéo kéo vài cái, bỗng nhiên cái vòng trên cổ truyền đến cảm giác toàn thân bị điện giật làm anh sợ run, vừa rồi điện giật tuy rằng không mạnh nhưng loại cảm giác cả người tê dại này cũng không dễ chịu chút nào.
Anh ngẩng đầu căm tức nhìn về phía Cole chẳng biết đứng ở cửa từ bao giờ. Cư nhiên đối đãi với mình như con chuột đem nhốt trong l*иg a.
“Bỏ ra đi, thứ này là phòng ngừa anh chạy trốn, bình thường sẽ không gây ảnh hưởng gì, nhưng nếu anh đi ra khỏi gian phòng, đến lúc đó điện giật sẽ không nhẹ như vừa rồi đâu. Hơn nữa, nếu không có chìa khóa chuyên dụng sẽ không thể tháo ra được đâu.” Cole vừa vào tới liền thấy Willam đang kéo cái vòng trên cổ xuống, trong ngực lại cảm thấy khó chịu, anh vẫn muốn thoát khỏi nơi đây sao? Anh sẽ vì lũ trẻ mà ở lại chứ? Cậu nghĩ tới mẹ mình, đột nhiên nhìn Willam, sợ hãi, bỗng nhiên đánh rơi bánh mì trong tay, sắc mặt tái nhợt chăm chú nhìn Willam, trong nháy mắt trở nên giống như đứa trẻ bị kinh hách hiện lên vẻ bất lực.
Willam đột nhiên bị hành vi này của cậu làm cho hoảng sợ? Đã xảy ra chuyện gì? Anh có thể cảm thấy thân thể Cole run rẩy nghiêm trọng, ôm lấy tay anh với lực đạo kinh người, có chỗ không đúng lắm, cũng không phải lần đầu thấy Cole như vậy.Đối với Cole như vậy anh nhịn không được mềm lòng, bất giác đưa tay ôm lấy Cole, ghé vào tai cậu nhẹ giọng “Ngoan, không có việc gì đâu, có tôi bên cạnh cậu mà”.
Anh muốn biết, rốt cuộc thì Cole đã trải qua những chuyện gì mà làm cho cậu luôn mang gương mặt lạnh lùng khiến cho người ta yêu thương, những chuyện đã xảy ra nhất định là không tốt, vừa nghĩ đến Cole đã phải trải qua những chuyện đau khổ gì khiến cho tâm anh đau nhức hay chính bởi vì chuyện này nên Cole mới lộ ra vẻ ngoài băng lãnh này,vẻ băng lãnh có đôi khi không giống với mọi người trên thế giới này, e là chính vẻ mặt lơ đãng, lạnh băng, hơi hoảng sợ này làm anh vô pháp tự kiềm chế yêu thương.
William thở dài tự đáy lòng, mặc dù Cole đối chính mình làm việc này nhưng anh vẫn yêu thương cậu không thôi.
Giọng nói của William thành công trấn an Cole, cậu ngẩng đầu chăm chú nhìn vào vành môi khêu gợi của William hồi lâu rồi mạnh mẽ áp lên đôi môi băng lãnh, hiện tại cậu cần một nơi ấm áp dễ chịu.
William hơi sợ một chút, nhưng anh không đẩy Cole ra, trái lại chậm rãi dẫn dắt Cole, một Cole không nhiều kinh ngiệm (trúc trắc) sao có thể địch lại William, anh dùng đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng của Cole ––– chuyện này anh đã mơ tưởng rất nhiều, hương vị ngọt mát, so với tưởng tượng còn tuyệt vời hơn, William tham lam tìm kiếm, mυ'ŧ lấy vị thơm ngọt trong miệng Cole.
Cole bị anh hôn đến sắp không thể thở được, tay không tự chủ hướng tới mông của William, sau đó đi vào bên trong.
“Ô…” nơi nào đó còn sưng đỏ chưa hoàn toàn biến mất, Willam cảm thấy một trận đau đớn, liền bắt lấy tay của Cole, xoay người đem Cole đặt dưới thân, cùng Cole bốn mắt nhìn nhau, Cole chỉ im lặng không nói gì, bầu không khí trở nên có chút ám muội.