Chương 3: Câu chuyện thứ ba: Ngoài hôn nhân anh còn nợ em một vòng tay
Bởi Trác TúDiệp Minh trở về nhà trong niềm hân hoan phấn khởi. “Lan à, em biết không, anh vui quá, hôm nay công ty đã xét thành tích của anh và quyết định khen thưởng, chuẩn bị cử anh đi Quảng Châu phát triển. Những ngày khó khăn của chúng ta sắp kết thúc rồi…”
Chút kinh ngạc lướt qua trên vầng trán của Vi Lan. Đó là điều mà cô hy vọng bấy lâu nay và cũng là kết quả mà cả hai cố gắng đạt được. Nhưng không ngờ lại nhanh đến thế.
Nhớ lại ngày trước, Diệp Minh vì một lần để tuột mất nguồn đầu tư lớn nên phải chịu sự ghẻ lạnh của cả công ty trong thời gian dài. Anh bị chuyển xuống làm chỉ đạo nghiệp vụ. Còn Vi Lan khi ấy cũng mới vào công ty, còn nhiều bỡ ngỡ. Với sự giúp đỡ của Diệp Minh, cô đã học được nhiều điều. Trong mắt cô, anh không chỉ là một chàng trai tuấn tú, thông minh, hài hước, mà còn có chí tiến thủ.
Họ đã yêu nhau một thời gian dài. Khi tình cảm chín muồi, hôn nhân đại sự chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai thì Diệp Minh vẫn muốn hoãn lại. Lý do của anh là hiện giờ anh vẫn chưa có điều kiện tốt nhất, anh không muốn cô theo anh chịu khổ. Anh muốn cô tin và đợi anh thêm một thời gian nữa. Anh nhất định sẽ mang lại cho cô một hôn lễ đẹp nhất, mỹ mãn nhất.
Vi Lan vốn cũng không phải là kiểu con gái thích hư vinh. Rất nhiều lần cô nói với anh rằng cô không hề để ý chuyện anh giàu có hay không. Chỉ cần hai người được ở bên nhau là cô đã mãn nguyện rồi. Cô biết Diệp Minh bây giờ đang phải chịu áp lực rất lớn, lòng tự tôn của anh rất cao. Bởi vậy cô không có ý kiến gì trước lời đề nghị của anh.
Giờ đây, những cố gắng, nỗ lực của anh đã được đáp trả toàn diện. Anh có được chỗ đứng trong công ty, và cũng tìm được cơ hội phát triển ở chân trời mới. Anh vẽ ra kế hoạch cho hai người trong niềm hứng thú và chìm đắm trong hưng phấn của bản thân…
Tiếng radio từ góc phòng vọng lại bài hát: “Em muốn anh xây tổ ấm cho chúng mình, trong gió bão hai ta cùng vượt qua…” Nghe tới đó, Vi Lan bất chợt thấy tim mình chua xót. Cô bước vào bếp, thuận tay lấy một củ hành tây và gọt trong vô thức. Không biết là do vị hăng của hành hay vì lời bài hát khi nãy mà nước mắt cô bỗng tuôn rơi.
Diệp Minh xuất hiện từ phía sau, ngạc nhiên thốt lên: “Em khóc đấy à?”
“Không, em không khóc. Là vì hành thôi. Bây giờ anh tốt như vậy, em vui còn chưa hết, sao lại khóc chứ?”
Diệp Minh nhẹ nhàng vòng tay ôm Vi Lan. “Anh biết, anh biết em không nỡ để anh đi. Nhưng nếu em không đồng ý, anh sẽ không đi nữa.” Vi Lan vội ngắt lời: “Không được! Em nói không muốn cho anh đi lúc nào? Chỉ là em lo cho bà ngoại. Từ nhỏ em đã không còn bố mẹ. Bà đã nuôi em lớn. Bây giờ nếu chúng ta cùng đi thì bà phải tính thế nào?”
“Khoảng thời gian này, tạm thời tìm một người đến đây phụ giúp việc nhà. Đợi đến khi anh đã đứng vững ở Quảng Châu rồi, chúng ta sẽ đón bà đến ở cùng.”
Dường như Diệp Minh đã suy nghĩ rất chu toàn. Vi Lan chẳng biết nên có ý kiến gì hơn. Còn về cuộc sống sau này, Vi Lan vốn dĩ không muốn nghĩ quá nhiều. Nhưng khi hiện thực bày ra trước mắt, cô không thể không nghĩ tới.
Bao đêm trằn trọc không ngủ, tâm tư cô ngổn ngang biết bao suy nghĩ. Cô nghĩ mình cũng chỉ là một cô gái bình thường, không có yêu cầu gì cao. Duy chỉ có một tham vọng lớn nhất là được nắm tay anh sống trong thành phố nhỏ này, cũng giống như lời bài hát mà cô đã nghe: Cùng nhau xây dựng tổ ấm, trong gió bão hai người cùng vượt qua.
Khi mới yêu, Diệp Minh chỉ là một anh chàng ngốc chưa gặp được cơ hội phát triển. Nhưng cô tin vào khả năng của anh, tin anh nhất định sẽ thành công. Hơn nữa, cô cho rằng tình yêu nên thuần khiết như nước khoáng thiên nhiên, chẳng có vật chất nào đo được, chỉ có thể dùng con tim để nuôi dưỡng. Cô hài lòng với tình yêu của họ nhưng lại không có sự đảm bảo chắc chắn nào trong những suy nghĩ về tương lai.
Trong dòng suy nghĩ miên man, chợt một câu nói trong vô thức vang lên khiến cô giật mình bừng tỉnh. “Em yêu anh, tốt nhất chỉ nên dừng lại ở đây!” Cô hiểu rõ tính cách của mình. Cái bóng của gia đình quá lớn khiến cô trưởng thành trong sự mẫn cảm và đa nghi. Càng gửi gắm nhiều tâm huyết vào chuyện tình cảm càng dễ bị tổn thương.
Đối với một người đàn ông ưu tú, thế giới này không hề thiếu tình yêu. Khi thời gian xối nhạt đi chén rượu tình nồng, cô không thể chắc được liệu anh có yêu cô đến mãi mãi hay không? Quả thực, cô không muốn sau này mình phải sống mãi trong hoài nghi và giày vò không giới hạn. Những gì Vi Lan cần chỉ là một cuộc sống bình dị.
Kết thúc những dòng suy nghĩ miên man đó là một quyết định không nói bằng lời. Buổi sáng hôm ra sân bay, hai người họ bắt taxi. Nửa đường, Vi Lan đột nhiên hoảng hốt thốt lên: “Chết rồi, em để quên vé máy bay trong túi áo khoác kia rồi!”
Diệp Minh thảng thốt nhìn đồng hồ, nét mặt giận dữ. “Sao em đoảng vậy? Sắp đến giờ lên máy bay rồi!”
“Bây giờ em về nhà lấy rồi đến sau, anh xuống ở đây rồi bắt xe khác đến đó trước.” Không kịp đợi Diệp Minh có phản ứng gì, Vi Lan đã kêu tài xế dừng xe, bảo anh xuống rồi quay trở lại con đường cũ…
Tiếng thông báo lần thứ nhất vang lên ở sảnh chờ của sân bay mà vẫn chưa thấy Vi Lan đến. Diệp Minh gọi điện về nhà thì được bà ngoại cho biết cô chưa về tới đó. Một thoáng nghi ngờ lướt qua trên vầng trán đầy mồ hôi của anh.
Khi đút điện thoại vào túi áo khoác cũng là lúc anh phát hiện ra một bức thư gấp đôi trong đó. Nét chữ quen thuộc của Vi Lan: “Anh thân yêu! Khi viết những dòng này, trái tim em đang đau buốt. Khi anh đọc được bức thư này, chắc anh cũng đã hiểu được quyết định của em. Em không thể đi cùng anh, vì bà ngoại không có người chăm sóc. Và điều quan trọng hơn là vì tính cách của em. Em hiểu bản thân mình. Em yêu anh nhiều như vậy, không thể rời xa anh một giây một khắc. Được yêu anh, đó là điều đẹp nhất trong cuộc đời em. Em sẽ trân trọng điều đó. Hãy nhớ rằng anh không cô độc trong hành trình này. Bởi anh còn mang theo hy vọng của em. Em luôn hy vọng anh thành công, hãy để em được tự hào về anh. Chỉ là em không thể cùng anh bước trên con đường này. Anh hãy yên tâm hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Anh yêu, đừng quay đầu nhìn lại nhé! Em sẽ sống thật tốt. Và em cũng tin rằng anh sẽ vượt qua mọi khó khăn trước mắt. Anh hãy nhớ rằng, kiếp này anh còn nợ em một vòng tay tạm biệt!”
Đôi mắt Diệp Minh ngấn lệ khi đọc đến dòng cuối cùng. Đã đến lúc anh phải lên máy bay rồi. Anh cố gắng hướng mắt nhìn ra xung quanh, cố tìm kiếm hình bóng quen thuộc của Vi Lan lần nữa. Nhưng chỉ có những mảng mây trắng xóa góc trời.
“Vi Lan, em nhất định phải chờ anh công thành danh toại trở về. Bởi vì hôm nay, anh không chỉ nợ em một vòng tay tạm biệt. Mà kiếp này, anh còn nợ em một cuộc hôn nhân nữa…”
Ngoài kia, phía bên cạnh tấm kính của phòng chờ, Vi Lan đang đứng dõi theo Diệp Minh khuất dần sau lối vào phòng cách ly. Hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má…