Đại Lão Phong Thuỷ Xuyên Thành Thiếu Gia Giả Hào Môn

Chương 18

Nhưng bây giờ bà ta cũng không thể nói cho Tiểu Trĩ của mình biết, vì để hắn sống khỏe mạnh, trường thọ, cả nhà đã cố tình giấu kín sự thật hắn là tiểu thiếu gia nhà họ Tần suốt bao nhiêu năm, chỉ có thể để hắn sống với thân phận con nuôi, còn Tần Tứ Ngọc căn bản không phải con của nhà họ Tần.

Tiểu súc sinh kia chỉ là công cụ mà họ cố tình tìm đến để thế mạng cho Tiểu Trĩ mà thôi, chẳng khác gì chó mèo.

“Tần Tứ Ngọc luôn nhỏ nhen, đố kỵ với sự ưu tú, lòng tốt và sự yêu mến của mọi người dành cho con, sự âm u, đáng sợ của nó không phải là thứ mà một đứa trẻ ngây thơ, lương thiện như con có thể hiểu được.”

Khương Đan vỗ nhẹ tay Tần Trĩ.

“Nhưng mẹ sẽ không vì nó là con ruột mà thiên vị nó, mẹ yêu con nhất.”

“Mẹ.” Tần Trĩ cảm động ôm Khương Đan, nước mắt lại trào ra.

“Thật ra cậu ấy không cần phải ghen tị với con, vì con mới là người ghen tị với cậu ấy, ghen tị cậu ấy… là con ruột của mẹ và ba, giá như con cũng là con ruột của mẹ thì tốt biết mấy.”

“Tiểu Trĩ…” Khương Đan đau lòng rơi nước mắt.

Bà ta rất muốn nói với bảo bối của mình, chỉ một tháng nữa… chỉ một tháng nữa thôi, bà ta sẽ không để con phải chịu bất kỳ một chút ấm ức nào nữa!

Đợi đến khi trận pháp đổi mệnh hoàn thành, Tần Tứ Ngọc chết dưới lời nguyền, họ sẽ lập tức tổ chức họp báo công bố với toàn thế giới rằng Tần Trĩ mới là con ruột của nhà họ Tần!

Thấy Khương Đan chìm đắm trong suy nghĩ, Tần Trĩ dừng lại một chút, rồi dịu dàng nói: “Mẹ, hãy để cậu ấy về nhà đi.”

“Dù cậu ấy có ghen tị, hãm hại, làm hại con… con cũng không quan tâm, chỉ cần cậu ấy có thể trở về, cả nhà đoàn tụ là tốt rồi, con thấy mẹ, ba và anh cả mấy ngày nay tâm trạng không tốt, ngủ cũng không ngon, con rất đau lòng.”

Khương Đan không kìm được nữa, nước mắt tuôn rơi.

Bảo bối của bà ta sao lại hiểu chuyện đến thế!

Tại sao tiểu súc sinh Tần Tứ Ngọc lại không có một phần vạn sự chu đáo và tốt bụng của Tiểu Trĩ?!

Tần Thiếu Ngôn cũng không khỏi mềm lòng, em trai của gã thật sự quá ngây thơ, thiện lương, vậy mà lại sẵn sàng bị Tần Tứ Ngọc làm hại, chỉ để Tần Tứ Ngọc quay về, chỉ vì muốn mọi người trong nhà được vui vẻ.

“Tiểu Trĩ, em không cần phải lo lắng những chuyện này, điều quan trọng nhất là em phải giữ gìn sức khỏe, khi nào em đi học, anh cả sẽ đưa em đi.”

“Cảm ơn anh cả, em muốn ngày kia đi học, mặc dù em đã nắm chắc phần thắng kỳ thi đại học, nhưng tháng cuối cùng cũng không thể lơ là.”

Tần Trĩ ngoan ngoãn nói, sau đó lại như đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“À đúng rồi, anh trai Tứ Ngọc không đi học sao? Bỏ nhà đi làm mọi người lo lắng thì thôi, lại còn không nghiêm túc chuẩn bị cho kỳ thi đại học nữa sao? Cậu ấy có phải muốn đi du học không? Nhưng nếu điểm thi đại học quá kém, muốn vào trường tốt ít nhất cũng phải mất mấy chục triệu, thậm chí phải quyên góp xây cả tòa nhà nữa.”

“Nó? Mấy chục triệu?” Tần Thiếu Ngôn như nghe được chuyện cười.

Đừng nói mấy chục triệu, cho cái thứ hạ tiện đó thêm một đồng cũng không thể.

Muốn đi nước M?

Được thôi, đến lúc đó sau khi cái thứ hạ tiện đó chết rồi, gã sẽ cho người lột da nó gửi đến rạp xiếc ở M.

Biết đâu có thể làm thành cái trống da người gì đó.

“Tiểu Trĩ, em đừng bận tâm đến nó nữa, súc sinh đó không đáng để em quan tâm như vậy, mấy hôm nay trời ấm lên rồi, anh cả đưa em đến Mục Dã mua quần áo mới nhé?”

“Cảm ơn anh cả.” Tần Trĩ đỏ mặt.

Mục Dã là cửa hàng thời trang cao cấp nổi tiếng toàn cầu, cũng là nơi duy nhất hắn từng gặp Mục tam thiếu, Mục Trưởng Chúc.

Từ đó, trái tim và ánh mắt của hắn… chỉ còn chỗ cho người đàn ông lạnh lùng, cấm dục, đẹp trai vô song ấy.

Nếu lần này cũng có thể gặp được anh thì tốt biết mấy!

---

“Hắt xì… Hắt xì… Hắt xì!!!”

Trong một quán ăn nhỏ chật chội, Bạch Tứ Ngọc hắt hơi liên tục mười mấy cái, suýt chút nữa thì hắt hơi đến bật cả phổi.

Ôi chao, có phải nhà họ Tần lại đang mắng cậu rồi không!

Bạch Tứ Ngọc dụi nước mắt khóe mi, cắn một miếng lớn bánh nướng mè giòn rụm trong tay.

Cậu lại gắp một đũa lòng xào thơm phức, màu đỏ tươi trong đĩa, kết hợp với ớt xanh, hương thơm dầu mỡ hòa quyện với mùi thơm của các loại gia vị, cay nồng, thơm ngon, mềm mại giòn tan!

Thơm quá!

Nếu sư phụ có ở đây, chắc chắn cũng sẽ xách một bình rượu nhỏ, uống cho đã đời.

Bạch Tứ Ngọc đang ăn ngon lành thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, hình như có thứ gì đó rơi xuống.

Bà chủ quán đeo tạp dề vội vàng chạy từ trong bếp ra cửa, thấy tấm biển hiệu của mình rơi xuống vỡ tan, mắt bà ta đỏ hoe vỗ đùi.

“Sao lại rơi xuống nữa rồi, hôm kia tôi đóng đinh chắc chắn rồi mà, ông trời ơi, ông không cho tôi làm ăn nữa sao!”