Săn Nã

Chương 22

Chương 22
Tôi: Nhìn cái mặt nó lạnh như tiền thế thì ghen tuông cái nỗi gì. Nhưng thôi, cứ coi như mày đúng. Thế tiếp theo mày định làm gì. Đừng bắt tao đi tìm Thư xin ý kiến đấy nhé.

Nói thế nhưng rốt cục thằng con rời cũng bắt tôi đi gặp Thư. Nó bảo đây là đi "trao đổi quan điểm" chứ không phải xin ý kiến. Haizzzz, mang tiếng 2 thằng con trai mà suốt ngày phải "trao đổi quan điểm" với 1 đứa con gái, kể cũng nhục. Nhưng quả thực nếu không "trao đổi quan điểm" thì bọn tôi cũng chả biết phải làm gì. Cảm giác mọi chuyện lúc nào cũng sẵn sàng đi vào ngõ cụt. Tôi còn đỡ, vì dù sao cũng thân thiết gần gũi, có nhục 1 tí thì đợi đến tối vẫn có cách "trả thù" sau.... *cười dâʍ đãиɠ*. Còn thằng Đ.A thì khác, mang tiếng là cảnh sát điều tra nghiệp vụ đầy mình mà năm lần bảy lượt phải "trao đổi quan điểm" với Thư. Dù nó có tìm mọi cách để lấp liếʍ đi chăng nữa thì tôi cũng biết ku cậu khổ sở lắm. Chắc do bùa ngải của em Kim Thanh kia phải thế nào thì nó mới phải muối mặt như vậy thôi.

Bởi thế cho nên, sau khi "trao đổi quan điểm", khi lần đầu tiên Thư đồng ý với quan điểm của mình, thằng Đ.A được dịp lên mặt vênh váo: Đấy thấy chưa, đã bảo là em Linh này có vấn đề mà, tôi trao đổi quan điểm với bà để chắc chắn hơn thôi.

Thư tủm tỉm cười: Ờ, mang tiếng cảnh sát điều tra thì chí ít cũng phải phải suy luận được như vậy chứ. Cứ ù ù cạc cạc thì đảng biết trông cậy vào ai. Mà vụ này chắc có doping của em Kim Thanh nên đầu óc ông mới sáng suốt đến vậy nhỉ.

Đ.A: Là trước giờ tôi không thể hiện thôi, chứ điều tra phá án là tài năng thiên bẩm của tôi rồi.

Với cả tôi làm việc là vì nước vì dân chứ cần đếch gì doping của thằng nào con nào.

Đệch mợ, nghe thằng con rời này ba hoa phét lác quả thực là ức chế ko chịu được. Tôi chen vào: Thế "tài năng thiên bẩm" cho tao hỏi là tiếp theo phải làm gì cái.

Đ.A: Mẹ cái thằng ngu này, tao đã nói rõ "tài năng thiên bẩm" của tao là điều tra phá án, tao đã điều tra suy luận ra là em Linh có vấn đề rồi đấy thôi. Còn việc làm thế nào để nó nhận tội thì không phải "thiên bẩm" của tao... Mà cả cái loại mày ấy, thân làm trợ lý, sếp đã điều tra cho đến thế rồi, còn mỗi cái việc bắt nó nhận tội mà cũng éo làm được. Còn quay ra văn vẹo, ông lại đuổi mẹ mày việc bây giờ.

-----

Tôi há hốc mồm: Ôi cái đệch mợ thằng con giời này, bố mày càng nhịn, mày lại càng lấn tới. Giờ tao lại còn là trợ lý cho mày nữa hả.

Đoạn quay ra quát: Thư, đóng cổng thả chó.

Thư: Thôi, 2 ông không phải diễn tấu hài mua chuộc tôi nữa. Vụ này tôi nghĩ tạm thời cũng hết cách.

Đ.A: Bà cũng hết cách á. Thế chẳng nhẽ giờ cứ để kệ thế sao.

Thư bình thản: Ông không việc gì phải sốt ruột. Người sốt ruột ở đây phải là em Kim Thanh của ông đấy. Chắc chắn sau khi quăng thính ra như vậy, em ấy sẽ theo dõi ông sát nút. Thấy ông không có động tĩnh gì, trách nhiệm của em ấy là phải cấp thêm tư liệu cho ông điều tra tiếp rồi.

Tôi: Vậy cũng đúng, nhưng trong thời gian này mình có thể tranh thủ điều tra thêm chỗ thằng Dũng với gia đình nó xem sao. Biết đâu lại ra manh mối gì.

Thư cắt lời: Nhất định không được làm gì trong thời gian này. Em Kim Thanh mà biết các ông vẫn tiếp tục điều tra, em ấy sẽ không xuất hiện đâu. Với lại, mình cứ mò mẫm không có định hướng, biết đâu lại thành bứt dây động rừng, thủ phạm nó xoá chứng cứ hoặc bỏ trốn mất thì sao.

Tôi: Nhưng bọn tớ đã đến gặp em Linh rồi, dây cũng đã bứt rồi còn gì nữa.

Thư cười bí ẩn: Chưa chắc em Linh đã là dây đâu.

-----

Rốt cục thì Đ.A cũng nghe lời, ngoan ngoãn về Nam Định.

Chiều hôm sau, đang ngồi làm việc thì tôi nhận được tin nhắn của Thư: Qua đón tớ nhé, có việc gấp.

Biết mỗi lần Thư nhắn như vậy là có chuyện quan trọng thực sự nên tôi vội trốn việc chạy qua đón Thư.

Vừa thấy tôi, Thư nói luôn: Mình qua nhà thằng Dũng đi.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại: Sao sáng nay câu bảo thằng Đ.A tuyệt đối không được đến nhà Dũng.

Thư: Tớ bảo thằng Đ.A ko được đến chứ có nói 2 đứa mình đâu.

Tôi: Thế ko sợ bứt dây động rừng à.

Thư cười: Yên tâm, tớ chuẩn bị hết rồi.

Sau đó Thư bắt tôi gửi xe rồi gọi taxi.

-----

Theo chỉ dẫn của Thư, chúng tôi đến một toà nhà văn phòng trên đường Khuất Duy Tiến. Sau khi thông báo cho lễ tân và đợi khoảng 5p thì 1 người đàn ông bước ra, khuôn mặt khá đẹp trai và lịch lãm... kiểu người có tiền.

Thấy bọn tôi, đồng chí có vẻ khá bất ngờ hỏi: Anh chị tìm tôi?

Thư: Anh là Dũng?

Đồng chí kia: Vâng tôi là Dũng? anh chị là ai.

Thư giơ ra một cái thẻ (lúc đó mới biết Thư mượn thẻ kiểm sát viên của chị): Chúng tôi là kiểm sát viên VKS thành phố. Chúng tôi có một số chuyện cần trao đổi với anh.

Dũng nhìn bọn tôi vẻ mặt vẫn nghi ngờ: Anh chị cần trao đổi chuyện gì?

Thư: Về vụ án trộm cắp tài sản xảy ra hồi tháng 8 năm ngoái.

Dũng thoáng bất ngờ: Anh chị đã tìm ra thủ phạm?

Thư: Có thể nói là như vậy.

Dũng vội vã: Vâng, vậy mời anh chị xuống quán cafe dưới tầng 1.

Vừa ngồi xuống ghế, Thư đã nói luôn: Anh Dũng ạ, cách đây mấy hôm tôi có nhận được một bức thư.

Vừa nói Thư vừa rút trong túi xách ra một tờ giấy giơ ra trước mặt Dũng, đoạn nói tiếp: Chắc anh nhận ra được nét chữ của ai.

Dũng đọc mấy dòng đầu, hơi tái mặt đáp: Tôi... không hiểu?

Thư gập tờ giấy lại, đút vào túi sách, nói: Tôi nghĩ anh hiểu anh Dũng ạ.

Dũng ngập ngừng: Chị nói vậy là sao.

Thư: Thế này anh Dũng nhé, tôi nói ngắn gọn để anh đỡ mất công đóng kịch. Trước khi có lá đơn này, chúng tôi cũng đã tiến hành điều tra độc lập sau khi nhận được hồ sơ của cơ quan điều tra rồi. Vụ án của anh có quá nhiều tình tiết mâu thuẫn mà cơ quan điều tra đã cố tình bỏ qua.

Thấy Dũng im lặng, Thư tiếp: Tất nhiên, với hồ sơ mà cơ quan điều tra chuyển sang, chúng tôi không đủ căn cứ để xác định ai là thủ phạm thực sự. Nhưng hiện giờ chúng tôi đã có lá đơn này và hơn nữa, chúng tôi biết Kim Thanh đang ở đâu. Chỉ cần Kim Thanh ra đầu thú, chắc chắn thủ phạm thực sự sẽ phải lộ diện.

Vẻ mặt bắt đầu khó coi dần, Dũng đáp: Tôi không hiểu chị đang nói gì.

Thư cười: Tôi đến đây không phải dồn anh vào bước đường cùng, nhưng nếu anh vẫn không hợp tác như vậy .... thì thôi vậy. Nhưng tôi chắc chắn với anh rằng, ngay sau khi chúng tôi bước ra khỏi đây, hồ sơ vụ án, lá đơn tố cáo này, và toàn bộ thông tin về Kim Thanh sẽ được chuyển đến giám đốc công an thành phố Hà Nội.

Nói xong, Thư kéo tay tôi đứng dậy bước ra phía cửa. Đi được vài bước thì Dũng nói: Khoan đã. Tóm lại chị muốn gì.

Thư mỉm cười quay lại: Tốt hơn rồi. Tôi biết không phải tự nhiên cơ quan điều tra lại ngớ ngẩn như vậy.

Nói đến đây Thư liếc Dũng tinh quái: Chúng tôi chỉ cẩn một nửa cái ngớ ngẩn của cơ quan điều tra thôi.

Dũng: Nhưng hiện giờ tôi không có tiền mặt ở đây. Anh chị cho tôi vài ngày.

Thư cười: Chúng tôi chỉ có thể làm việc với anh trong chiều nay. Sau hôm nay chúng tôi không muốn gặp anh nữa, và chắc anh cũng vậy. Tôi biết 2 tỷ kia hiện giờ đang nằm ở ngân hàng nào. Việc rút ra chắc không mất đến 5p đâu.

Dũng thoáng ngạc nhiên hỏi lại: Anh chị đòi tất cả à.

Thư: Tôi nghĩ 10% là đủ. Anh không có quyền mặc cả. Chỉ cần trả lời có hoặc không thôi.

Dũng đắn đo giây lát rồi quả quyết: Thôi được rồi. Anh chị ở đây chờ tôi.

Thư: Không, anh gọi taxi đi, chúng tôi sẽ đi cùng anh.

-----

30p sau, ngồi ở một quán cafe khác với 200 triệu trong cặp mà tôi vẫn chưa hoàn hồn. Bất ngờ, hồi hộp, lo lắng, sợ hãi... tôi trải qua tất cả cảm giác đó trong khoảng thời gian chưa đến 1h đồng hồ. 200 triệu không phải là quá nhiều, nhưng cái cách mà Thư có được nó quả thực khiến tôi... hãi hùng.

Ngồi đối diện, Thư uống nước cam và nhìn tôi thích thú. Đây không phải là lần đầu tiên và cũng không phải lần cuối cùng Thư làm tôi sốc như này. Dù yêu nhau đến thời điểm đó cũng được 4-5 năm rồi nhưng tôi chưa bao giờ nắm bắt được người con gái ngồi trước mặt.

Thấy mặt tôi cứ đần ra, Thư cười: Đây coi như là số tiền tớ giúp cậu khởi nghiệp. Sau này thành luật sư số một Việt Nam rồi nhớ đừng quên tớ.

Tôi: Cậu... tớ không hiểu... cậu không sợ à.

Thư: Sợ chứ. Nhưng mà mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát mà.

Tôi: Sao cậu biết là nằm trong tầm kiểm soát. Nhỡ lúc đấy thằng Dũng nó báo công an thì tèo con mèo.

Thư: Chơi với tớ bao nhiêu lâu rồi, có bao giờ cậu thấy tớ làm việc gì mà không nắm chắc phần thắng không?

Tôi: Nhưng... vụ này cậu làm tớ bất ngờ quá. Tớ chả hiểu gì cả. Còn tưởng cậu không quan tâm gì đến vụ này chứ.

Thư: Ngay hôm đầu tiên mang hồ sơ về tớ đã biết vụ này có vấn đề rồi.

Tôi: Vấn đề gì.

Thư: Đầu tiên, ở cái thời buổi này, không có ai tự nhiên đi rút 2 tỷ đồng về bỏ vào két cả. Thằng Dũng có khai đây là tiền bố mẹ nó nhờ mua đất. Như vậy nghe cũng có lý. Có điều nếu là nhờ mua đất thì chứng tỏ đây không phải là công việc kinh doanh thường xuyên của Dũng. Có thể nói đây chỉ là sự việc ngẫu nhiên, cả năm thậm chí vài năm mới xảy ra một lần. Vậy mà đúng cái ngày ngẫu nhiên đấy lại "ngẫu nhiên" xảy ra việc mất tiền. Ngẫu nhiên đúng vào hôm Dũng dẫn em Kim Thanh về nhà.

Tiếp theo , đặt mình vào hoàn cảnh của Dũng, khi mang số tiền lớn như vậy về nhà. Hiếm người dám dẫn người lạ về. Có dẫn người lạ về thì cũng chả dại gì để tơ hơ tiền ra để cho người lạ thấy. Vậy làm sao em Kim Thanh lại biết được trong nhà Dũng có bằng đấy tiền để lấy.

Lật lại vấn đề, đặt giả thiết rất hiếm xảy ra là Dũng mang số tiền lớn về, vô tình đưa người lạ về, vô tình tiết lộ cho Kim Thanh biết về số tiền. Tạm dừng ở đây.

Quay lại với em Kim Thanh. Người vô tình được Dũng đưa về đúng vào ngày trong nhà Dũng có 2 tỷ. Đặt vào hoàn cảnh của Kim Thanh, nếu lòng tham nổi lên, phần lớn công việc mọi người làm là... rút lõi tiền. Nghĩa là trong trường hợp thiên thời điạ lợi, nếu là người khác thì sẽ rút lõi vài chục hoặc vài trăm triệu rồi tếch. Đây là tâm lý chung của kiểu tội phạm tiện tay dắt trâu (kiểu tội phạm hoàn cảnh). Vậy mà em Kim Thanh lại khác, em dám phũ tay lấy toàn bộ 2 tỷ rồi bỏ trốn. Quả là khác người.

Dừng ở đây.

Khi tớ đọc hồ sơ đến đây thì cũng chỉ thấy hơi mâu thuẫn thôi. Đoán là đằng sau có thể có vấn đề gì đấy thôi. Nhưng cũng không loại trừ khả năng cùng lúc rất nhiều cái ngẫu nhiên xảy ra và em Kim Thanh đã ôm trọn 2 tỷ bỏ trốn. Vậy nên lúc giao hồ sơ cho cậu tớ cũng ko đề cấp gì đến chuyện này.

Vậy nhưng việc em Kim Thanh gửi tờ giấy ghi chữ "Catch me if you can" cho Đ.A thì mọi chuyện đã sáng tỏ.

Chả có con dở hơi nào ôm 2 tỷ bỏ trốn lại quay lại chơi trò cút bắt với công an cả. Vậy nên ngay lúc nghe tin đó tớ đã biết vụ án này có vấn đề.

Hơn nữa các cậu cầm tờ giấy ghi chứ "Catch me if you can" mà không thấy có gì lạ à?

Tôi đáp: Thì nó là tờ hoá đơn của Big C đấy thôi.

Thư: Haizzz Giấy in hoá đơn không phải loại giấy đó.

Tôi: Đấy là tờ hoá đơn giả?

Thư: Đúng vậy. Cậu và Đ.A bị đi theo lỗi mòn tâm lý khi nghĩ Kim Thanh nó đã gửi hoá đơn cho mình thì việc gì nó phải làm giả.

Tôi: Nhưng nó làm giả tờ giấy đấy làm gì chứ. Rõ ràng là theo thời gian ghi trên hoá đơn thì đúng là Linh đi mua đồ vào lúc đấy mà.

Thư: Kim Thanh nó mà biết 2 đứa cậu suy nghĩ vậy chắc nó thất vọng lắm.

Tôi hỏi lại: Thất vọng??

Thư: Đúng vậy, Kim Thanh muốn các cậu biết đấy là tờ hoá đơn giả.

Tôi: Tại sao nó lại bọn tớ biết đấy là tờ hoá đơn giả.

Thư: Nếu là tờ hoá đơn thật, cậu và Đ.A có check camera cũng chỉ thấy có 1 đứa con gái đi mua hàng tại thời điểm đó. Chứ không thể biết đấy là Linh được.

Tôi: Nhưng sao hoá đơn giả thì lại biết đấy là Linh được.

Thư: Cậu có nhớ số điện thoại tớ đọc cho Đ.A kiểm tra không.

Tôi: Nhớ. Mà cậu lấy số đó ở đâu ra vậy.

Thư: Tớ ghép số lượng của các loại hàng hoá trong hoá đơn vào thì ra số đó.

Tôi há mồm: Làm sao mà bọn tớ biết được, vẫn nghĩ đấy là hoá đơn thật thì hàng hoá ghi trên đó cũng là ngẫu nhiên thôi.

Thư: Mấu chốt ở đấy. Nếu các cậu nghĩ đấy là tờ hoá đơn thật các cậu sẽ không quan tâm đến nội dung bên trong. Nhưng nếu biết đấy là hoá đơn giả thì chắc chắn phải sắm soi từng mặt hàng một rồi.

Tôi: Nhưng sao Kim Thanh nó phải kỳ công như vậy. Chả phải nó chỉ đơn giản viết một cái thư tố cáo em Linh gửi cho bọn mình là xong sao.

Thư cười: Vì vốn dĩ em Linh không phải thủ phạm.Nên nếu Kim Thanh làm đơn giản như vậy thì mình sẽ chỉ coi đấy là một cái đơn tố cáo vu vơ, hơn nữa lại là đơn tố cáo của thủ phạm. Ai cũng sẽ nghĩ ngay đến việc em Kim thanh làm thế để đổ tội. Sau khi em Linh xuất trình chứng cứ ngoại phạm sẽ bỏ qua ngay.

Nhưng vì Kim Thanh làm mọi chuyện thần bí và công phu như này nên cậu với Đ.A mới rơi vào bẫy tâm lý của em ấy. Rõ ràng phải có oan ức gì thì em Kim Thanh mới phải kỳ công nhưu thế chứ. Rốt cục Cả 2 đều khẳng định em Linh là thủ phạm. Khi trong đầu người điều tra nghĩ thế, chỉ cần thêm một vài chứng cứ nhỏ nữa thôi là sẽ thành con rối của Kim Thanh mà đi buộc tội em Linh ngay.

Tôi hỏi lại : Chứng cứ nhỏ??

Thư: Ừ, nếu tớ đoán không nhầm thì tiếp theo, Kim Thanh sẽ tung ra một vài chứng cứ khác để cậu và Đ.A buộc tội Linh.

Tôi: Vậy là Kim Thanh định lợi dụng tớ với Đ.A để thoát tội? Nhưng sao cậu không nghĩ là nó bị oan thật và đang muốn mình giúp đỡ.

Thư: Rất đơn giản. Nếu Kim Thanh không phải thủ phạm. tại sao nó phải bỏ trốn để mang mình trên mình cái án truy nã 2 tỷ như vậy.

Tôi: Vì nó sợ cơ quan điều tra bị mua chuộc.

Thư: Đúng, và trong vụ án này, chỉ có duy nhất 1 người có thể mua chuộc cơ quan điều tra.

Tôi: Là Dũng.

Thư: Đúng, vì trong vụ án này, Dũng đóng vai là người bị hại. Nếu không được sự thông nhất với Dũng, thách bố cơ quan điều tra không dám làm sai lệch hồ sơ để truy tố oan cho Kim Thanh.... Dũng nó chả kiện lên trung ương.

Bởi vậy, sau khi kết nối lại thì rõ ràng chỉ còn 1 khả năng là cơ quan điều tra ra kết luận bố láo vì đã được Dũng bật đèn xanh.

Nhấp 1 ngụm nước, Thư tiếp: Giờ quay lại với em Kim Thanh. Nếu vô tội trong vụ án này, tại sao em ấy lại kịp trốn thoát. Theo lẽ thường, nếu vô can, em ấy chả việc gì phải bỏ trốn... trừ khi... em ấy có thông đồng trước với Dũng.

Tôi gật gù: Chắc Dũng đã hứa hẹn trước như nào đó để em ấy đưa lưng ra gánh tội.

Thư: Có thể suy đoán vụ án này như sau: Dũng muốn lấy 2 tỷ của bố mẹ, nên bàn bạc với Kim Thanh. Dũng sẽ cho Kim Thanh 1 khoản tiền tương đối và nhờ Kim Thanh đứng ra chịu tôi với lời cam kết: Một là công an sẽ không truy tìm Kim Thanh (Vậy nên Kim Thanh mới nhởn nhơ đi khách ở Hà Nội). Hai là đợi 1 khoảng thời gian sẽ tìm cách đổ tội cho người khác. Tuy nhiên, sau một thời gian dài mà Dũng vẫn không thực hiện lời hứa gỡ tội cho mình nên Kim Thanh nhân lúc vớ được ông cảnh sát Đ.A cù lần mới nghĩ đến việc lợi dụng Đ.A để gỡ tội cho mình.

Tôi: Nhưng nếu đã biết vậy rồi, sao cậu không nói Đ.A để bắt thằng Dũng lại.

Thư: Bắt làm sao được thằng Dũng. Chứng cứ cơ quan điều tra họ đã xoá hết rồi. Cái đơn tố cáo hôm nay tớ đưa cho nó là do tớ tự viết ra thôi..

Tôi cười: Vậy nên cậu mới dí nó liên tục, bắt nó phải đưa tiền ngay, chứ để nó về liên hệ với Kim Thanh là xong phim hả. Nhưng nhỡ lúc đó nó không có tiền mặt thật thì sao.

Thư: Sau khi kết nối lại hết sự việc tớ đã nhờ người kiểm tra các tài khoản ngân hàng đứng tên thằng Dũng rồi. Biết chắc nó có tiền tớ mới làm thế chứ.

Tôi: Mà thằng này cũng liều nhỉ, đã trộm tiền còn vứt vào tài khoản.

Thư: Nó đã lót tay cho cơ quan điều tra rồi thì cón sợ gì nữa.

Tôi thờ dài: Haizzzz, tóm lại thì trong vụ này có mỗi bố mẹ thằng Dũng là thiệt. Làm thế này cũng áy náy với ông bà ấy.

Thư: Cậu hâm à. Tớ lấy 200 triệu nhưng cứu con ông bà ấy không phải vào tù. Ông bà ấy phải biết ơn tớ ấy chứ.

Tôi cười: Ừ, không biết nếu sự việc lộ ra, ông bà ấy sẽ chọn mất 2 tỷ hay để con trai vào tù nhỉ.

À, mà sau đây thì mình nói với thằng Đ.A như thế nào nhỉ.

Thư: Cậu yên tâm. Lúc này chắc thằng Dũng đã gọi cho Kim Thanh rồi. Em Kim Thanh biết bọn mình đã nắm thóp được nó thì bố bảo nó không dám dây dưa với thằng Đ.A nữa. Cứ kệ cho ku cậu ngóng em ấy thôi.

Tôi: Nhưng mà mình cầm bằng này tiền mà không nói gì với thằng Đ.A kể cũng không phải.

Thư: 200 triệu với cậu thì to chứ với thằng Đ.A thì như muỗi đốt. Nếu cậu thấy áy náy thì cứ gọi nó lên, thiết nó một chầu tuý luý là được.

Thư nói xong, tôi còn chưa kịp gọi thì đã thấy thằng giời đánh gọi cho tôi.

Đầu dây bên kia, giọng Đ.A lạc đi: Mày về đi, bố tao bị bắt rồi.

-----

Muốn viết thêm một vài vụ nữa bọn tớ làm cùng nhau. Nhưng đợt này không còn nhiều thời gian nữa. Nên tớ sẽ viết luôn đoạn gay cấn nhất của câu truyện này.

Phần này tớ sẽ viết nhanh nhất có thể. Viết liên tục, nên rất cần mọi người ủng hộ để tớ không chểnh mảng.