Chương 2
(Từ giờ mình đổi cách xưng hô là tôi cho dễ viết nhé).Mang tiếng chơi thân với nhau nhưng tôi với thằng Đ.A khác nhau mọi thứ: Nhà nó giàu nứt đố đổ vách cưỡi dream chiến đi chơi, nhà tôi nghèo rớt mùng tơi cưỡi mini cooper đi học. Nó to con đẹp trai, tôi gầy gò ốm yếu. Nó đầu gấu có số có má, tôi thích màu tím sống nội tâm hay khóc thầm.
Nhất là cái khoản gái gú. Nó thì thay người yêu như thay áo, con nào cũng xinh như mộng, hot girl hoa khôi các kiểu. Tôi thì đến tay con gái cũng chưa được sờ đến.
Nghĩ cũng cám cảnh, lần nào lóc cóc đạp xe đến nhà nó đưa vở cho nó chép bài tôi cũng phải đứng ngoài cửa 5-10p nghe tiếng ú ớ từ trong nhà nó phát ra. Hôm nào may mắn mà nó quên đóng hoặc khép hờ cửa sổ thì còn được xem phim cấp 3 miễn phí nữa. Đến bây giờ tôi vẫn không hiểu là làm sao nó có thể tìm ra trong đám nữ sinh cao trung những đứa mới gặp một vài lần mà có thể sẵn sàng chiều nó tới bến như thế. Cũng chính những đứa đó, trong mắt tôi lại là những nữ sinh ngây thơ, kiêu kì, nhận được cái thư tỏ tình là đỏ hết cả mặt... Tôi không hiểu.
Lên năm lớp 11, sau một thời gian xem phim cấp 3 miễn phí ở nhà nó, tôi cũng tìm được đối tượng của riêng mình.
Mối tình đầu của tôi xuất hiện ở một nơi rất ư là nghiêm túc và đứng đắn: thư viện thành phố. Cái nơi mà chỉ có những đứa chăm ngoan học giỏi mới đến thôi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bị hớp hồn rồi. Em ấy mang nét đặc trưng, điển hình của nữ sinh cấp 3. Áo trắng, tóc dài, ôm cặp trước ngực,đi một mình, đến thư viện mượn sách là chui xuống một góc ngồi học. Ngoan thế cơ mà.
Phải đến tuần thứ 3 kể từ khi gặp nó tôi mới có cơ hội làm quen. Hôm đó tôi đến muộn, các bàn đều đã có người ngồi. Sau khi tăm tia khắp thư viên, tôi ôm cặp hồi hộp bước xuống bàn cuối cùng nơi nó đang ngồi.
Thu hết can đảm tôi nói: Cậu ơi, cho mình ngồi cùng được không, thư viện hết bàn trống rồi.
Nó ngước lên nhìn với anh mắt khó chịu nhưng cũng kéo cặp ngồi xích vào trong nhường chỗ cho tôi.
Ngồi xuống, lấy sách vở ra mà tim tôi đập thình thịch như trống làng. Lần đầu tiên tôi tiếp cận một đứa con gái gần đến thế.
Vừa lật sách tôi vừa liếc sang chỗ nó. Nó cũng đang cầm quyền toán chuyên đề toán 11 giống tôi. Hình như nó đang bí một câu trong bài hình không gian. Haizzz. Mà hình không gian lại đúng tủ của tôi. Cái câu nó bí thực ra phải kẻ thêm hình thì mới giải được. Mà mặt nó cứ đực ra cầm quyền vở xoay tới xoay lui...
Lúc đó mặt tôi nóng bừng bừng, cơ hội rõ ràng thế mà không biết tận dụng thì hối hận cả đời. Tôi nhằm mắt hít thở để lấy lại bình tĩnh. Chừng đã cảm thấy đủ tự tin, tôi mở bừng mắt, quay sang quyết định chỉ bài cho nó thì thấy... nó đã mở cha nó phần bài giải ở cuối sách ra rồi. Xong nó gật gù có vẻ tâm đắc rồi quay lại kẻ thêm đường vào vở của mình.
Người tôi nóng ran, tay chân bứt rứt, tôi gãi đầu sồn sột vì tiếc. Chắc thấy tôi gãi kinh quá, nó nhìn sang anh mắt nghi ngờ và thiếu thân thiên. Xong nó xích mông, ngồi cách tôi ra thêm chút nữa như sợ chấy rận ở đầu tôi bay sang đầu nó. Khổ thân tôi, ngày nào tôi chả gội đầu chứ :(
Tưởng chừng như mối tình mới chớm nở của tôi sẽ sớm lụi tàn theo cái xích mông của em ấy thì cơ hội lại đến.
Sau khi giải xong bài hình học không gian đó, Em ấy lôi ra một tờ giấy và lại cặm cụi ghi ghi chép chép. Tôi liếc sang một lần nữa và mừng húm khi thấy đó là đề thi thử. Đề thi thử thì khả năng cao là không có bài giải trong sách rồi. Kiều gì tôi cũng có cơ hội anh hùng cứu mĩ nhân đây.
Cơ mà con dở hơi đấy lần này nó lại lên đồng, giải bài ầm ầm, nhoắng cái đã chép xong 3-4 mặt giấy rồi. Tôi lại như ngồi trên đống lửa, thỉnh thoảng liếc mắt sang và lẩm nhầm cầu khẩn cho em ấy không giải được câu nào đó. Rốt cục thì trời cũng không phụ người hiền. Cuối cùng thì nó lại bị bí ở câu hình không gian. Nó lại xoay xoay quyền vở tới lui mà không tìm ra cách giải. Tôi biết mà, cái loại cứ gặp bài khó lại giở sách giải ra như nó thì còn lâu mới khá được.)
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi không để mất thời gian nhắm mắt vận nội công nữa. Đợi nó xoay quyền vở đến lần thứ ba tôi đã quay sang nói: Vẽ thêm đường phân giác.
Xong tôi đỏ bừng mặt quay đi vì thấy cái câu nói của mình vừa cụt lủn vừa lạc hết cả giọng.
Mất một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, tôi lại len lén nhìn lại. Có vẻ nó nghe lời tôi nên đang lúi húi kẻ đo đo vẽ vẽ kẻ thêm đường. Cơ mà khổ, cái con ngẫn ngợ này nó nghe tôi kẻ đường phân giác thì cũng kẻ, nhưng nó kẻ phân giác của cái góc đâu đâu ấy. Cái góc cần kẻ thì không kẻ.
Thế nên kẻ xong, loay hoay một hồi vẫn không tìm ra cách giải, nó vứt toẹt quyển vở sang chỗ tôi nói: Tôi kẻ xong rồi đó, có giải được đâu.
Tôi đáp, giọng cố làm ra bình tĩnh: Ko phải góc đấy, góc này cơ mà.
Xong tôi lấy thước kẻ, kẻ thêm đường phân giác mới vào hình, vừa kẻ tay vừa run run.
Kẻ xong tôi đẩy quyển vở về phía nó.
Nó thấy thế liền đẩy lại quyền vở về phía tôi nói: Thôi ông kẻ xong thì làm luôn tôi xem nào.
Haizzz, cái con này đúng thể loại ăn sẵn, đã gợi ý đến thế rồi mà éo chịu động nào. Nghĩ thế chứ bố bảo tôi cũng không dám từ chối nó. Tôi lấy bút nắn nót viết bài giải vào vở nó. Xong tôi lại đẩy lại cho nó.
Nó ngó nghiêng một lúc rồi buồn một câu: Chữ ông xấu mù.
Buông xong câu đó nó thu sách vở lại rồi đi về luôn. Không thèm nói thêm với tôi câu nào.
Vậy là xong. Mối tình đầu của tôi kết thúc chóng vánh ngay lúc chưa bắt đầu.
Chỉ có thế, mà đến mấy hôm sau tôi rơi vào tâm trang thất tình. Chán đời, tôi chả thiết làm gì, cũng chả lên thư viện nữa.
Được đâu cỡ 1 tuần thì bài vở nhiều quá, lại sắp thì "8 tuần" (ngày xưa đi học bọn tôi hay có đợt thi này, không biết anh em bây giờ còn không), tôi lại lóc cóc đạp xe lên thư viện.
Đã xác định dứt tình nên đến thư viên là tôi chui ngay vào 1 bàn trống lôi sách vở ra tập trung học ngay, không thèm ngó nghiêng linh tinh như những lần trước nữa.
Đang say mê với cái sự học thì tôi nghe đánh bịch một tiếng ở bên cạnh. Con nhỏ hôm trước xuất hiện và đặt cái cặp của nó lên mặt bàn tôi. Xong nó hất hàm: Ngồi dịch vào xíu tôi ngồi với.
Chắc mặt tôi lúc đó ngơ ngơ, ngờ nghệch lắm nên nó toét miệng cười nói tiếp: Thế có cho tồi ngồi không để tồi còn đi bàn khác nào.
Tôi lập cập vội vã thu sách vở lại rồi ngồi xích vào bên trong mà lòng vui như mở hội. Còn chưa kịp định thần thì nó đã vứt một tờ đề có mấy câu khoanh tròn bằng bút đỏ trước mặt tồi rồi nói: Giải hộ cái.
Vậy là tội dẹp mợ nó sách vở của mình ra chỗ khác rồi lại lúi húi giải bài cho nó...
-----
Đấy, mối quan hệ của bọn tôi bắt đầu khó nhọc, vật vã và không công bằng như thế đó. Sau hôm đó, cuộc đời tôi như nở hoa, cuộc sống của tôi như hoá thành thiên đường. Vì mỗi ngày tôi được gặp nó, nai lưng ra giải bài cho nó.
Quen rồi mới biết nó tên là Mai, học cùng trường tôi nhưng học lớp C, (tôi học lớp A). Thực ra tôi với nó cũng chả nói chuyện gì nhiều. Gặp nhau chỉ duy nhất ở thư viện và hầu hết thời gian là tôi làm bài hộ hoặc dạy nó làm bài.
Về cái sự học, tôi thấy nó giống thằng Đ.A như đúc. Không biết những môn khối C của nó thế nào chứ toán, lý hoá, nó ù ù cạc cạc. Làm được bài nào tốt bài nấy, không thì cứ đẩy hết cho tôi làm hộ.
Với tôi đó là quãng thời gian đẹp và đáng nhớ nhất của thời học phổ thông. Quãng thời gian đó chỉ kéo dài đâu độ hơn 1 tháng và biến thành địa ngục kể từ khi...
-----
Hôm đó, tôi lên thư viện học cùng nó như mọi khi. Hết giờ, tôi vội vàng thu xếp sách vở đi về vì có hẹn đi bắn half life với thằng Đ.A. Mai thấy tôi về thì nó cũng trả sách về theo. Xuống dưới thì tôi đi ra cổng đợi thằng Đ.A. Mai lấy xe ra đến cổng, thấy tôi vẫn đứng sớ rớ ở đó nó hỏi: Ông đứng đợi bồ à.
Xong nó liếc tôi cười đánh giá: Mà ông thì làm gì có bồ mà đợi.
Đúng lúc đó thì thằng Đ.A phóng em dream chiến "không giỏ bỏ gương" của nó đến. Thấy cái Mai nó chỉ gật đầu chào. Cái Mai lấy tay vén tóc, nhoẻn miệng cười xong cũng gật đầu chào lại.
Lúc đó tôi đã thấy có một dự cảm không lành rồi. Xong trên đường ra quán và suốt cả buổi hôm đó, thằng Đ.A cứ tra khảo tôi về cái Mai làm tôi càng lo hơn. Đến lúc chở tôi về nhà nó mới quay ra hỏi: Mà mày có thích cái Mai không T.A.
Lúc đó không hiểu trời xui đất khiến thế nào tôi lại đáp: Điên à, tao có phải loại gái gú như mày đâu.
Thằng Đ.A nheo mắt nhìn tôi xong gật gù: Ờ, thế cũng may, tao không muốn là thằng giật bồ của bạn.
Nói xong nó phóng xe đi luôn. Lúc đó tôi chỉ muốn gào lên với nó rằng: Tao thích Mai, mày không được động đến nó.
Nhưng rốt cục tôi chỉ đứng đực mặt ở đó xong tiu nghỉu bước vào nhà. Suốt buổi tối hôm đó tôi chả làm được gì. Trong lòng cứ thấy lo lắng mông lung. Tôi biết thằng Đ.A hơn tôi mọi mặt.
Nó mà xen vào chuyện này thì thật là rắc rối. Nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn có một niềm tin mong manh, rằng thì là: Mai không phải loại con gái dễ dãi hư hỏng như những đứa cặp với thằng Đ.A trước đây. Nó là tuýp phụ nữ của tôi. Ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành. Bọn tôi sẽ yêu nhau trong sáng và đợi sau khi đỗ đại học, ra trường đi làm rồi mới cưới...
Mọi thứ sụp đổ cái rầm khi chiều hôm sau tôi gặp cái Mai trên thư viện. Câu đầu tiên nó hỏi tôi là: Thằng đi xe máy hôm qua là bạn ông hử.
Xong cũng y như chiều qua, cái Mai nó lại tra khảo tôi về thằng Đ.A. Lần này vì lợi ích sát sườn tôi buộc lòng phải dùng mưu hèn kế bẩn.
Tôi kể cho cái Mai biết thằng Đ.A là đứa học hành vớ vẩn, hay tụ tập đánh nhau, chơi bời cá độ .
Nhưng thế éo nào, càng kể cái Mai lại càng có vẻ thích thú nó hơn chứ. Đến giờ gần 30 tuổi đầu, ngồi đúc rút lại tối mới biết: tâm lý của bọn con gái mới lớn. Bọn nó thích mẫu con trai hư hỏng ngang tàng như thằng Đ.A hơn là mẫu chăm ngoan học giỏi như tôi.
Khổ thân tôi. :(
-----
Ngay chiều hôm đó, hết giờ học, thằng Đ.A đã đứng đợi tôi dưới cổng thư viện mặc dù hôm đó tôi chả hẹn hò gì nó cả. Đờ mờ, nó đợi cái Mai chứ đợi gì tôi.
Còn cái Mai, nhìn thấy thằng Đ.A mắt đã sáng rực lên xong hết vuốt tóc lại che miệng cười.
Cái thằng tôi đứng ở giữa, nhìn thấy đám mây u ám đang xầm xập kéo tới mà lực bất tòng tâm không thể cản lại được.