Chương 14
Căng thẳng như vậy độ chừng 10p sau thì 1 con lexus đỗ xịch trước cửa bệnh viện. Trên xe có 5 thằng nhảy xuống. Mặt mũi thì cũng bình thường thôi, không kiểu cao to đen hôi hay săm trổ đầy mình nhưng ở bọn nó đều toát ra cái "lạnh" của dân đâm thuê chém mướn. Nhìn thấy thằng Đ.A bọn nó đều tiến lại chào. Thằng Đ.A gật đầu chào lại. Xong 5 thằng kia cũng không hỏi han gì mà khoanh tay đứng sang một bên. Chuyên nghiệp VL.Thư bảo: Giờ cả bọn lên phòng thằng Minh. Chứ đứng ngoài này cũng chả bao quát hết được.
Tôi với thằng Đ.A cũng thống nhất vậy. Đ.A ra nói nhỏ với 5 thằng kia để lại 1 thằng canh ở cổng bệnh viện để tiện liên lạc cấp báo, còn 4 thằng đi cùng bọn tôi lên phòng hồi sức cấp cứu chỗ thằng Minh nằm.
Vừa quay người đi được 1 đoạn thì nghe tiếng ô tô phanh cháy đường, Tôi giật mình quay lại thì thấy 2 cái taxi 4 chỗ đã đỗ ở cổng bệnh viện. Trên xe có 6-7 thằng nhảy xuống tay đều lăm lăm tuýp sắt từ từ tiến vào bệnh viện.
Thằng Đ.A quay qua bọn tôi giọng bình thản: Bọn mày chạy vào trong trước đi, đứng đây vướng víu tay chân lắm.
Thằng Đ.A chưa dứt lời thì 1 đồng chí trong nhóm 4 người nhà mình quay qua nói với Đ.A: Chú Nam dặn nhất định không cho anh đánh đấm gì cả. Anh cũng vào trong trước đi. Để bọn này lại cho em. Anh dính vào là mất nghiệp luôn đấy.
Không để cho thằng Đ.A kịp nói gì, tôi kéo tay nó lôi lại đằng sau nói nhỏ: Cẩn thận không bọn nó giương đông kích tây, chạy lên phòng bảo vệ thằng Minh quan trọng hơn.
Nghe thế, mà chắc cũng tin tưởng vào khả năng đánh đấm của 4 đồng chí nhà mình, thằng Đ.A không nói thêm nữa mà theo bọn tôi chạy vào bệnh viện cùng với lúc 4 đồng chí nhà mình rút dao ra. (Đúng như ngày xưa chú Nam có nói: Dân NĐ không dùng tuýp, chỉ dùng dao).
Nhưng tôi cũng chỉ biết có thế, 3 đứa chạy vội vào trong bệnh viện nên cũng không chứng kiến được vụ huyết chiến đó.
Vừa chạy, thằng Đ.A vừa lôi điện thoại ra gọi: Chú Tuấn à, chú điều cho cháu chục thằng ra bệnh viện thành phố cái. Mấy thằng nhà mình đang đâm chém nhau ngoài này này.
Nghe vậy, Thư quay qua nhìn Đ.A lắc đầu. Nhưng thằng Đ.A đã nói xong và cúp máy rồi. Nó nói: Giờ không có quân số áp đảo thì chỉ khổ mấy thằng nhà mình, đánh nhau kiểu 50/50 như này bọn nó chiến đến cùng thì chết hết.
Thư ngắt lời: Ông không gọi được người khác sao mà cứ phải gọi cho chú Tuấn.
Đ.A: Anh em trong băng chủ yếu do chú Tuấn chú ấy điều động, chứ chú Nam chỉ có mấy thằng thôi. Chú Nam chủ yếu lo làm kinh tế trong bang. Còn dao búa chém lộn là việc của chú Tuấn.
Thư gắt: Người khác ở đây là công an ấy. Sao ông dốt thế, giờ chém lộn ở dưới kia, không gọi công an thì gọi ai. Mà mình cũng chỉ cần công an đến dẹp loạn là ổn rồi chứ có cần thắng bọn nó đâu mà kêu thêm người.
Đ.A gãi gãi đầu xong nó cũng lôi máy ra bấm số gọi: Sếp ạ, ở bệnh viện thành phố đang có 2 băng đâm chém nhau. Sếp cho người xuống xử lý giúp em với.
Thằng Đ.A gọi xong, 3 đứa tôi cũng đến cửa phòng hồi sức cấp cứu. Thằng Đ.A chỉ vào trong phòng thấy có 1 thằng băng bó khắp người nằm trên giường. 2 đồng chí bác sĩ đang thăm khám hay làm gì đó trong đấy.
Ngẫm nghĩ một lúc tôi nói: Tao nghĩ mình cứ tử thủ ở bệnh viện như này cũng không ổn. Bọn nó đã biết thằng Minh ở đây thì kiểu gì bọn nó cũng tìm cách thịt nó cho bằng được. Mày có thể điều quân bảo vệ nó 1 ngày - 2 ngày... chứ sao bảo kê mãi được. Giờ phải tính cách khác thôi.
Thư trầm ngâm 1 lát rồi nói: Chắc chắn là không để thằng Minh ở đây được đâu. Giờ theo tớ có 2 cách. 1 là làm thủ tục cho nó chuyển viện lên Hà Nội. Xong lên đó mình tìm cách bí mật đưa nó ra bệnh viện tư bên ngoài. 2 là...
Thấy Thư ngập ngừng, thằng Đ.A hỏi luôn: Cách 2 là sao.
Thư: Cách 2 là giao nó cho công an. Dù sao nó cũng đang là tội phạm truy nã. Giao cho công an là mình hết nhiệm vụ. Công an sẽ có trách nhiệm bảo vệ nó.
Tôi chen vào: Không có thằng Minh, mình làm cách nào phá án được.
Thư: Giờ nó nằm đấy, chả biết bao giờ mới tỉnh, mà có tỉnh thì thông tin nó biết chắc cũng chỉ đến thế. Nếu cần thiết thì lúc đó mình sẽ tiếp cận nó hỏi thêm - chắc cũng không đến mức không thể làm được. Còn vụ án này mình phải điều tra theo hướng khác thôi.
Đ.A hỏi: Hướng nào?
Thư: Giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được. Nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là đảm bảo an toàn cho thằng Minh. Tôi nghĩ cách 2 là tốt nhất. Cách 1 mạo hiểm quá. Giờ có khi bên điều tra họ cũng đánh hơi được tung tích của thằng Minh rồi. Mình mà đem nó dấu đi không khéo bị bọn nó tố tội che dấu tội phạm thì hỏng.
Thằng Đ.A đứng bặm môi vò đầu bứt tai một hồi. Cũng chả trách được, nó mất công mất sức theo đuổi vụ này, giờ giao thằng Minh cho công an thì coi như xôi hỏng bỏng không. Vụ án đi vào ngõ cụt đã đành mà việc bắt thằng Minh cũng không được thừa nhận. (Vì lúc đó thằng Đ.A không thể báo lên cơ quan toàn bộ sự việc được, bị quy trách nhiệm ngay. Nó chỉ có thể báo là tìm được thằng Minh sau khi bị tai nạn và đưa vào viện thôi).
Rốt cục thằng Đ.A cũng đồng ý với cách thứ nhất, nó đi gặp bác sĩ trực ban xin thông tin bệnh nhân và báo về cơ quan.
Khoảng 10p sau thì tiếng còi xe cảnh sát mới hú lên (Công an nhà mình nhanh vcc), bọn tôi chạy ra ngoài cổng viện thì thấy vắng hoe, chả còn thằng nào ở đấy cả, hai bên đã rút lui và thu dọn chiến trường từ bao giờ... chuyên nghiệp thật. Thằng Đ.A ra báo thông tin với các chú công an mới đến xong 3 đứa tôi lên xe về nhà.
Trên xe, Thư quay qua nói với Đ.A: Ông không thấy điều gì lạ à.
Đ.A: Lạ gì?
Thư: Ông gọi cho chú Tuấn bao nhiêu lâu rồi mà không thấy quân cứu viện tới. Không lạ à.
Nghe vậy, thằng Đ.A cũng hơi đăm chiêu, nó rút điện thoại ra bấm số gọi: Alo, chú Tuấn ạ... chú không cho người ra giúp anh em nhà mình à... Vâng... Không ai ra được á... Không ra được thì chú cũng báo cháu 1 câu để cháu biết chứ... Thôi, giờ không cần nữa đâu ạ... bọn nó giải tán hết rồi...
Thằng Đ.A cúp máy xong quay qua bọn tôi nói: Chú ấy bảo anh em đang tập trung giải quyết việc dưới huyện, không thằng nào ở nhà.
Thư liếc nó cười nhạt: Liệu có thật là như thế không. Ông thử cho người kiểm tra lại xem.
Đ.A: Nhà tôi đang tranh chấp địa bàn ở dưới huyện là có thực. Nhưng bảo anh em đi hết thì phải xem lại. Có đi hết thì cũng phải còn vài thằng ở nhà. Nhưng mấy thằng ở nhà thì thường là không phải dân đâm chém. Chú Tuấn chú ấy không muốn điều ra cũng đúng. Mà tôi không tin là chú Tuấn chú ấy có ý khác đâu. Giang sơn này là do chú ấy xả thân giành giật được. Mà bố tôi đối với chú ấy chưa bao giờ bạc. Ai có thể phản chứ chú Tuấn thì không.
Thư: Tôi cũng chỉ nói thế thôi. Chứ việc nhà ông thì ông phải lo, tôi xen vào làm sao được.
Tôi xen vào: Thôi chuyện đó mày cứ từ từ mà tính. Cẩn thận không bao giờ là thừa cả. Giờ quay lại vụ thằng Minh đi, bọn tao éo lóc cóc về NĐ để tham gia ân oán giang hồ của nhà mày đâu.
Thằng Đ.A thở dài: Giờ manh mối từ chỗ thằng Minh coi như tịt. Chắc phải quay lại chỗ thằng cha giám định.
Thư gật đầu: Ngoài chỗ giám định mình còn có thể tìm manh mối từ phía thằng Chiến với cái Xuân.
Đ.A: Manh mối từ thằng chiến với cái Xuân???
Thư: Tôi đoán là một trong 2 đứa nó vẫn giữ liên lạc với thằng Minh kể từ lúc xảy ra vụ án đến giờ. Thế nên thằng Minh mới bị thanh toán ngay sau khi mình đến gặp bọn nó. Chứ nếu không bọn nó chả khử thằng Minh từ đời tám hoánh nào rồi sao phải đợi đến bây giờ.
Tôi gật gù: Giở chỉ cần điều tra xem bọn nó liên lạc với nhau bằng cách nào là rõ ngay.
Thư quay qua nói với Đ.A: Ông hỏi lại xem hôm đó ai là người canh gác thằng Minh. Và làm thế nào mà thằng Minh trốn được ra ngoài.
Thằng Đ.A gật đầu, đang định bấm máy gọi thì Thư nói thêm: Làm cách nào mà không phải thông qua chú Tuấn được thì tốt.
Đ.A lắc đầu đáp: Người là do chú ấy điều, không thông qua chú ấy thì làm sao biết được. Mà tôi nghĩ lại rồi, là do bà đa nghi quá thôi. Vì việc tìm được thằng Minh cũng hoàn toàn là do người của chú Tuấn cung cấp thông tin mà. Chú ấy mà là người của thằng Chiến thì còn lâu tôi mới tìm được thằng Minh.
Thư cười: Ai nói chú Tuấn là người của thằng Chiến đâu. Tôi đoán là ngay từ đầu chú ấy chưa biết gì về vụ này nên mới tìm cách bắt thằng Minh cho ông. Nhưng sau khi mình gặp thằng Chiến, thông tin bị lộ ra, bọn kia nó nhờ vả thì lúc đó chú ấy mới biết. Thực ra việc này cũng không nói chú ấy phản bố ông được. Tôi nghĩ với chú ấy và ngay cả với bố ông, thì việc ông đi săn mấy thằng bị truy nã chỉ như trò chơi của ông thôi. Nếu không ảnh hưởng đến ai thì không sao. Nhưng nếu nó động chạm đến lợi ích của người khác thì chú ấy sẵn sàng giập thôi. Đại cục quan trọng hơn việc lập thành tích vớ vẩn của ông. Mà biết đâu đấy, có khi bố ông lại là người đứng sau vụ này cũng không chừng. Không thế sao bố ông lại cấm không cho ông điều anh em đến bệnh viện.
Đ.A: Bà chỉ đoán mò linh tinh, bố tôi không cho tôi quan hệ với anh em xã hội từ lâu rồi chứ đâu phải giờ mới cấm. Mà việc bà nói chú Tuấn dính dáng đến vụ này cũng hoàn toàn là suy luận chứ có chứng cứ gì cụ thể đâu.
Tôi chen vào: Thằng Minh đang bị chú Tuấn cho người canh gác đột nhiên lao đầu vào ô tô chết ngay sau khi mình gặp thằng Chiến. Việc đó không đáng nghi sao. Chú Tuấn không cho người đến giúp mình ở bệnh viện cũng không đáng nghi sao. Tao thấy không ít thì nhiều lão ấy cũng dính dáng đến vụ này. Nhưng có thể trong mắt tụi mình thì vụ này là to, chứ trong mắt chú ấy với bố mày thì đấy chỉ là việc vớ vẩn của bọn trẻ con. Mình thì nghĩ chú ấy phản, nhưng bố mày lại thấy đây là việc bình thường, không để mày dính vào mấy vụ mâu thuẫn đánh lộn là đúng thì sao??
Thằng Đ.A xua tay: Thôi thôi, bố lạy 2 đứa, bọn mày học nhiều đầu óc toàn mấy thuyết âm mưu vớ vẩn. Mà giờ có muốn biết mối liên hệ giữa bọn Xuân Chiến với thằng Minh thì kiểu gì cũng phải hỏi chú Tuấn. Không có cách nào khác đâu.
Tôi với Thư cùng gật đầu: Ừ, thì hỏi đi.