Chương 11
Trong hồ sơ có ghi địa chỉ thường trú của Xuân ở quê nhưng cả tôi và Thư đều nghĩ chắc xuân nó không có ở nhà vì mấy đứa đã lên HN làm ít khi quay về quê lắm. Kiểu gì nó chả tiếp tục lang bạt trên này. Chả nhẽ giờ lại phải về quê nó để xin thông tin.Thằng Đ.A thấy bọn tôi lơ ngơ thì cười bảo: Đi thì đi luôn, bọn mày cứ đực mặt ra đấy làm gì vậy.
Tôi: Biết đi tìm nó ở đâu. Chả nhẽ lại về tận Thanh Hoá để tìm nó à. Mà chắc éo gì nó đã ở đây.
Thằng Đ.A cười: Nhà quê vãi chưởng. Bố mày làm công an chả nhẽ có cái thông tin cỏn con đấy mà cũng không biết. Thằng Minh chốn chui chốn nhủi tao còn tìm được nữa là cái Xuân.
Đoạn nói nháy mắt cười: Yên tâm, tao biết địa chỉ nó rồi. Anh em đi thôi.
Vậy là cả 3 đứa leo lên con Mazda 3 của thằng Đ.A. Nhằm hướng HN thẳng tiến.
-----
Thằng Đ.A dừng xe ở một toà chung cư khu Trung Hoà Nhân Chính. Tôi và Thư hơi bất ngờ chút. Vì theo như trong hồ sơ thì nhà Xuân Thu rất nghèo. Phải lên HN làm thuê thì không thể thuê được căn chung cư như ở đây được chứ đừng nói là mua. Tôi quay sang nhìn thằng Đ.A bằng ánh mắt nghi ngờ. Thằng Đ.A cười: Nhìn cái đéo gì mà nhìn. Săn bắt là nghề của tao. Nhầm thế đéo nào được.
Theo thông tin thằng Đ.A nhận được thì Xuân nó ở tầng 13. Tuy nhiên, lên đến nơi thì căn hộ đấy lại khoá ngoài. Không để cho tôi với Thư lên tiếng, thằng Đ.A đã phân bua: Chắc nó đi làm. Chứ thông tin của tao là chuẩn chỉ rồi. Không sai được đâu.
Thư bật cười: Có ai nói gì ông đâu nhỉ. Mà cái cách ông luống cuống giải thích như này chỉ chứng tỏ chính ông cũng không hoàn toàn chắc chắn thôi.
Đ.A: Không chắc chắn nhưng khả năng cao là nó ở đây. Mà bà có giỏi thì đi mà tìm.
Thư: Này, bọn tôi đang đi làm việc giúp ông đấy. Thái độ là bọn tôi đi về, mặc xác ông.
Đ.A: Sợ là vợ chồng bà tò mò quá mà đếch về được thôi. Có muốn biết hung thủ là ai không. Ai chứ thằng T.A tôi biết thừa là còn lâu mới chịu rút lui. T. A nhờ.
Thằng Đ.A quay sang tôi, ánh mắt khẩn khoản. Tôi cười: Hai đứa như kiểu oan gia ấy nhỉ. Cãi nhau suốt vậy. Thôi mình xuống tầng 1 uống cafe, đợi xem cái Xuân nó có về không. Cái Xuân mà không về thì mày trả tiền cafe, còn cái Xuân mà về thì bọn tao để mày trả tiền cafe. Ok?
Đ.A: Ok.
-----
3 đứa ngồi tán phét đến hơn 7 h tối thì thằng Đ.A phát hiện cái Xuân về. Nó không đi 1 mình mà ngồi sau xe 1 thằng đi SH. Bọn tôi đợi 1 lúc cho vợ chồng nó yên vị trong nhà rồi mới kéo lên gặp.
Thằng Đ.A bấm chuông. Ra mở cửa là đứa con gái không xinh lắm, nhưng được cái trắng và đập vào mắt bọn tôi là vòng 1 ngồn ngộn hệ bưởi. Em này rơi vào tay các đại ca bên thiên địa kiểu gì chả được chấm 8 điểm vòng 1. *Cười dâʍ đãиɠ*
Thấy 3 đứa tôi, nó ngạc nhiên hỏi bằng giọng đặc sệt Thanh Hoá: Các anh tìm ai ạ.
Thằng Đ.A giơ thẻ ngành ra đáp: Chúng tôi là cảnh sát hình sự, đến để thông báo tình hình vụ án của em gái chị.
Xuân nghe thế thì hơi giật mình nhưng cũng mở cửa, đứng sang 1 bên để bọn tôi vào. Trong nhà bầy biện cũng tương đối sang trọng. Trên ghế salong là 1 thằng ku ngồi quay lưng lại hướng cửa, đang xem ti vi. Cái Xuân hắng giọng đánh tiếng thì ku cậu mới quay lại. Ku cậu độ chừng 20 tuổi, đô con và khá đẹp trai. Thấy bọn tôi vào thì cũng ngạc nhiên rồi quay qua nhìn Xuân. Xuân đáp: Các anh chị này là bên công an, đến vì vụ cái Thu đấy.
Đoạn cái Xuân quay qua giới thiệu cho chúng tôi: Đây là Chiến, người yêu em ạ.
Vừa nghe nó giới thiệu tôi đã chửi thầm trong bụng: Đờ mờ cái loại đàn bà, em gái thì mới bị gϊếŧ, người yêu thì đang bị truy nã, thế mà đã dọn về sống với thằng khác ngay được.
Thằng Đ.A nghe thế cũng không nói gì, chỉ có Thư là hơi cau mày khi nghe xuân nói thế.
Sau khi đã an toạ, thằng Đ.A vào thẳng vấn đề luôn: Bọn tôi đã bắt được Minh và đã tiến hành lấy lời khai. Tuy nhiên, có một số thông tin không khớp, chúng tôi muốn làm rõ lại.
Xuân nghe thế thi mặt thoáng hoảng hốt hỏi: Dạ... thông tin gì không khớp ạ. Anh cứ nói ạ.
Xuân vừa nói vừa run run rót nước cho bọn tôi.
Đ.A: Minh khai là Minh không gϊếŧ Thu.
"Choang" Vừa nghe thấy thế, Xuân tái mét mặt làm rơi luôn cái ấm nước xuống nền nhà. Ku Chiến bên cạnh hơi gắt: Làm gì mà vụng về vậy.
Xuân không đáp lời, lúi húi nhặt mặt thuỷ tinh ở dưới sàn.
Chiến quay ra hỏi Đ.A: Nó không gϊếŧ người sao nó phải bỏ trốn.
Đ.A: Nó khai là nó có hϊếp nhưng không gϊếŧ Thu.
Chiến: Và các anh tin lời nó??
Đ.A: Chúng tôi không tin lời khai của bất kỳ ai cả, chúng tôi tin vào chứng cứ.
Chiến: Đúng rồi, chứng cứ rõ ràng quá còn gì. Trong âʍ ɦộ của Thu có tϊиɧ ŧяùиɠ của thằng Minh còn gì.
Đ.A: Cái đó chỉ chứng minh Minh có quan hệ với Thu.
Chiến: Các anh hồ đồ vậy, Thằng Minh nó hϊếp da^ʍ cái Thu xong, sợ cái Thu báo công an nên mới gϊếŧ người bịp miệng, chính các anh trước đây đã kết luận như vậy rồi. Giờ chỉ dựa vào lời khai không có căn cứ của nó mà các anh lại phủi sạch kết luận trước đây sao.
Đ.A: Anh là ai mà biết rõ thông tin vụ án như vậy.?
Chiến chưa kịp trả lời thì Thư đã xen vào: Chắc anh là người yêu cũ của Thu?
Cả tôi và Đ.A đều quay lại nhìn Thư, hết nhìn Thư lại quay qua nhìn Chiến. Tại sao Thư lại biết đồng chí này là người yêu của Thu nhỉ.
Chiến gật đầu xác nhận: Đúng, tôi là người yêu cũ của Thu. Tôi đang mong các anh bắt được thằng Minh để đưa nó ra xử đây.
Thư: Trong hồ sơ cũng có lời khai của anh. Anh nói ngày ⅕ anh ở quê đến 9-10h sáng mới lái xe lên HN đúng không.
Chiến: Những cái đó tôi đã khai hết lúc lên làm việc rồi.Giờ chị hỏi lại làm gì. Mà chị đừng nói chị nghi ngờ tôi gϊếŧ người yêu cũ nhé. Tôi nhớ không lầm thì bên pháp y giám định Thu chết lúc 7-8h sáng mà.
Thư cười: Tôi chỉ hỏi thế thôi, chứ tôi biết cả 2 anh chị đều có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo rồi.
Đ.A ngắt lời: Thôi không lan man nữa, bọn tôi đến đây chỉ để xin thêm một số thông tin thôi. Theo như lời khai của Minh thì...
Đ.A chưa nói dứt câu thì im bặt, tôi quay sang thì thấy Thư đang cười cười còn thằng Đ.A thì ôm chân xoa xoa.
Thư quay qua Chiến và Xuân nói: Chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục lấy lời khai của Minh, nhưng anh chị vui lòng hạn chế đi khỏi nơi cư trú để tiện cho chúng tôi liên hệ làm việc.
Nói xong thì Thư kéo áo tôi và Đ.A đứng dậy.
-----
Ra khỏi nhà Xuân Chiến, thằng Đ.A gắt: Bà làm cái trò gì đấy, còn chưa hỏi được những mối quan hệ của Thu kìa.
Thư: Ông là công an mà nghiệp vụ kém vậy, ông không thấy thái độ của cái Xuân à. Rõ ràng là nó có vấn đề.
Đ.A: Biết thế éo nào được, người yêu cũ bị bắt, mà khả năng cao là bị tử hình. Phải bà bà có bình tĩnh được không.
Tôi ngắt lời: Đệch mợ, mày nói thế chả phải bảo tao là thằng hϊếp xong gϊếŧ à. Tiên sư mày chứ.
Thằng Đ.A cười: Đấy là tao ví dụ thế. Chứ cái loại mày, có cho kẹo cũng éo dàm làm.
Tôi cười hùa theo: Biết đâu đấy, nếu em gái người yêu tao mà cũng ngon như em Xuân... Á ..á.
Tôi chưa kịp nói hết câu thì đã phải kêu thất thanh vì cái bấu của Thư.
Thư quay qua lườm tôi xong nói: Tất nhiên cũng không loại trừ khả năng như ông nói, nhưng việc Chiến với Xuân dọn về ở với nhau ngay sau khi Thu bị gϊếŧ và Minh bỏ trốn là rất quái gở. Không có sự trùng hợp ngẫu nhiên vậy được.
Thằng Đ.A vẫn gân cổ cãi: Biết thế nào được bọn trẻ bây giờ bà ơi. Tôi từng thấy vài trường hợp 2 chị em cùng ngủ với 1 thằng, hoặc 2 anh em chơi 1 con rồi. Không áp cái khuôn đạo đức của bọn minh cho chúng nó được đâu. Mà tôi thấy phản ứng của bọn nó cũng bình thường, chả có gì lạ cả. Cái Xuân thì xúc động mạnh khi người yêu cũ bị bắt và khả năng lĩnh án tử hình. Thằng Chiến thì gay gắt muốn ốp tội thằng Minh vì nếu thằng Minh không có tội xong trở về chơi trò 2 ông 1 bà thì căng lắm.
Tôi ngắt lời: Nói thì nói thế thôi, chứ tao cũng thấy nó quái gở thế đéo nào ấy. Ừ thì cho là việc 2 anh em ngủ với 1 con hoặc 2 chị em ngủ với 1 thằng là chuyện bình thường, nhưng ở đây là con em vừa bị hϊếp, gϊếŧ, và người yêu con chị đang bị truy nã vậy mà người yêu con em với con chị lại quay ra ngủ với nhau được. Cứ tưởng tượng thằng Chiến lúc đang xyz với cái Xuân mà nghĩ đến cái Thu máu me be bét ở dưới thì lên thế chó nào được.
Thằng Đ.A vẫn hăng máu bảo bào chữa cho Xuân Chiến: Tao đã bảo là đừng có áp đặt suy nghĩ của mày cho bọn nó mà. Với lại quan trọng nhất là bọn nó có chứng cứ ngoại phạm. Hồ sơ ghi rõ đây này. Cả 2 đứa nó đều ở quê và lên HN sau khi cái Thu bị gϊếŧ. Có người làm chứng đàng hoàng.
Thư cũng lật hồ sơ, cau mày đáp: Cái này lại quay lại khúc mắc ban đầu. Tại sao Thu bị gϊếŧ (hoặc hϊếp xong gϊếŧ) lúc 7-8h mà người xung quanh không nghe thấy tiếng kêu cứu hay chống cự. Tôi vẫn thấy nghi vấn ở điểm này. Cộng với thái độ hôm nay của thằng Chiến, tôi đoán mọi chuyện có lẽ không đơn giản như trong hồ sơ vụ án đâu.
Thằng Đ.A: Thôi bà đứng suy luận lung tung nữa. Nhẽ ra lúc đấy cứ để tôi tra hỏi 2 đứa nó thêm 1 lúc nữa, có phải 2 năm rõ 10 không. Tự nhiên đạp người ta. Đạp đạp cái beep ấy.
Thư: Hỏi thêm 1 lúc nữa không biết có rõ được gì không, chứ lại lộ hết ra thông tin cho 2 đứa nó. Nhỡ bọn nó là hung thủ thì có phải toi cơm không.
Thằng Đ.A gắt: Thế bây giờ 2 đứa mày định thế nào.
Tôi đề xuất: Hay mày cho người đem thằng Minh lên đây. Cho 3 bọn nó gặp nhau đối chất. Kiểu gì chả có sơ hở.
Thư gạt đi. Tớ nghĩ là không nên. Cách đấy có khả năng thành công nhưng cũng rất mạo hiểm. Đưa thằng Minh lên đây đồng nghĩa với việc Đ.A bắt buộc phải giao thằng Minh cho cơ quan điều tra sau đó. Đến lúc ấy trong tay mình chả có gì, khó giải quyết lắm.
Thằng Đ.A: Thế này cũng không được, thế kia cũng ko được, thế giờ bà muốn tôi sống sao.
Thư trầm ngâm một lúc rồi đáp: Tôi muốn đến hiện trường vụ án xem sao.