Mất khoảng chục ngày ăn chơi nhảy múa trong trại mình mới được mấy ku điều tra viên để mắt đến.
Hôm đó đang some với húi cua và U40 thì mình được giám thị đến điệu đi. Vẫn là căn phòng cũ, nhưng ngồi đợi mình không phải Quỳnh mà là 2 chú cớm đợt trước đã từng lấy cung mình. Chú cơm hiền và chú cơm ác.
Thấy 2 đồng chí ấy thì mình không bất ngờ nhưng cũng khá hốt. Xong mình cũng nhanh chóng chấn an là từ đợt Quỳnh đến, chắc 2 thằng mất dậy éo dám dùng nhục hình với mình nữa đâu.
Ku cơm hiền nhìn mình cười hiền lành: Anh ở trong này có thoải mái không.
Mình lí nhí: mong các anh sớm làm rõ sự việc, chứ tôi ở trong này không chịu nổi.
Cơm hiền: Hôm trước tôi đã nói mà anh không nghe. thích thách thức tôi phải ko.
Mình: Tôi có thách thức đâu, tôi không có tội thật thì làm sao tôi nhận được.
Cớm hiền: Anh không có tội, vậy anh giải thích tại sao con dao lại có dấu vân tay của anh.
Mình: Tôi chưa xờ vào con dao đó bao giờ thì làm sao có dấu vân tay được chứ.
Cớm ác chen vào: Loại chó bọn mày thì có đéo bao giờ chịu nhận tội. chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Giám định có đầy đủ hết rồi. Hôm trước chưa có kết quả giám định nên mới phải khởi tố mày về tội khác. Giờ có kết quả giám định rồi, mày có muốn chối cũng không chối được.
Mình: Tôi muốn xem kết quả giám định. Tôi nghĩ có gì không đúng ở đây.
Cớm ác: Bố đéo khiến mày nghĩ, bố có chứng cứ là được rồi. Mày đéo nhận tội cũng đéo sao, đủ chứng cứ là bố đóng hồ sơ chuyển sang viện kiểm sát. Mày biết là không thành khẩn khai báo thì án tử là cái chắc chắn rồi đúng không.
Mình: Kể cả trường hợp có dấu vân tay đi chăng nữa, thì nhiêu đó đâu đủ chứng cứ kết tội tôi gϊếŧ đô la.
Cớm ác: Vậy là mình thừa nhận là có dấu vân tay trên dao phải không.
Mình: Tôi bảo là giả sử, anh đừng có mớm cung dụ tôi.
Cái đờ mờ, mình mới nói được đến đấy đã ăn ngay phát vả vào mặt, ong thủ váng đầu, chóng mặt buồn nôn luôn. Miệng mặn mặn, nhổ ra toàn máu đỏ lòm chứ.
Đυ. má bọn chó này, thế éo nào mà bọn nó dám oánh mình chứ, ko phải Quỳnh đã giải quyết xong khâu này rồi sao.
Đợi mình lồm cồm ngồi dậy, cớm ác mới nói: bố mày nói cho mày biết, trong 4 bức tường này, bố mày muốn làm lol gì cũng được. Mày có là con thủ tướng thì ơ trong này cũng chỉ có bố mày với mày. Mày thích lí luận với phân bua thì bố mày cho mày đắp chiếu đấy con chó.
Mình im lặng không đáp.
Thấy thế, cớm ác tiếp: Mày làm luật sư hả, luật sư ở ngoài kia bố mày còn đéo coi ra cái lol gì nữa là vào trong này. Mày khôn hồn thì nhận mẹ mày tội đi, để bố mày đỡ phải đánh đau tay bố mày.
Lúc đó, nghe thế, mình không thấy sợ, thậm chí còn mững nữa. Như vậy là bọn nó vẫn chưa có đủ chứng cứ để kết tội mình. Nếu mà không cần mình nhận tội mà bọn nó vẫn ra được kết luận điều tra thì việc gì bọn nó phải vào đây ép cung mình cho mất công mất sức. Thế nghĩa là nếu mình không nhận tội thì bọn nó cũng éo làm gì được mình. Có điều, liệu mình có đủ sức chịu đựng được hay không thôi.
Thấy mình im lặng, cớm hiền bình thản nói, giọng đều đều: Hôm đó, trong nhà Vi chỉ có anh là người duy nhất có khả năng hϊếp và gϊếŧ Mai thôi. Tôi nói để anh biết là mọi chứng cứ đều chống lại anh, việc anh không nhận tội chỉ làm mất thời gian của chúng tôi thôi.
Im lặng một lúc, ku cớm hiền nói tiếp: Nếu anh nhận tội, tôi lấy danh dự của mình ra đảm bảo anh sẽ chỉ nhận án 20 năm thôi. Rồi chấp hành ⅓ hình phạt là được đặc xá. Ra tù mới ngoài 30, vẫn còn nhiều cơ hội mà làm lại cuộc đời. Mà anh em trong trại tôi cũng quen biết nhiều, tôi hứa sẽ thu xếp cho anh làm mấy việc nhẹ nhàng và sẽ không cho thằng nào động vào sợi tóc của anh đâu.
Đến đây cớm hiền gằn giọng: Còn nếu như anh ngoan cố không nhận thì anh biết hậu quả rồi đấy.
Thấy mình vẫn im lặng, thằng chó cơm ác xô ghế đứng dậy đạp thẳng vào ngực mình. Dính cước của thằng chó đó mình lăn lông lốc, đập đầu vào tường, ngất cmn luôn.
Tỉnh dậy thì mình thấy đã được đưa về phòng. Ngước mắt ngó xung quanh mới thấy mình đang nằm trong xó phòng, nhưng thằng khác thì vẫn việc ai nấy làm. Dường như việc mình bị công an oánh hộc máu mồm và ngất xíu với chúng nó là việc thường ngày ở huyện. Vào đây rồi mới thấy mạng người như cỏ rác vậy.
Mình cố gắng ngồi dậy, đầu đau như búa bổ và miệng thì đắng ngắt. Tựa lưng vào tường, Mình nhắm mắt lại và cố nghĩ cách để thoát khỏi cảnh này, chí ít là làm sao để không bị ăn đòn nữa. Nếu không, có sống ra khỏi đây thì cũng dặt dẹo cả đời mất.
Nhưng càng nghĩ càng thấy bế tắc, sợ hãi và mệt mỏi. Mở mắt ra mình thấy húi cua đang ngồi dựa lưng vào tường đối diện nhìn mình.
Thấy mình mở mắt húi cua nói: Gây rối trật tự thôi, có vấn đề gì mà bọn nó đánh chú ghê thế. Ở trong này thường án hϊếp da^ʍ với gϊếŧ người, cướp của mới bị đánh như thế.
Mình gượng cười đáp: Em cũng không chả biết tại sao, cứ gặp mặt là bọn nó đánh thôi.
Húi cua nhìn mình chăm chú rồi nói: Chú muốn dấu anh thì anh cũng chịu, không giúp chú được.
Mình nằm xuống thở dài: Em có dám dấu anh điều gì đâu.
Húi cua nhìn mình một lúc nữa, xong không nói năng gì, quay ra chơi cờ tướng với U40.