Khiêu Vũ Giữa Bầy Les

Chương 12

Qua buổi nói chuyện với ku công an mặt hiền, mình cảm nhận thấy cơ quan điều tra, hoặc giả là một vài đồng chí trong cơ quan điều tra có vấn đề. Và vụ việc mình dính vào không đơn giản là bị giữ do tình nghi nữa rồi. Có lẽ mình là “người được chọn” để thế thân cho thằng/con mất dậy nào đó mất rồi.

Nhưng thôi kệ, bố éo quan tâm, éo đủ căn cứ thì hết ngày thứ 9 bọn mày vẫn phải thả bố mày ra thôi. Ra ngoài thì bố cũng éo quan tâm đến cái mớ bòng bong của bọn mày nữa. Bố mày sẽ tìm cách đưa gấu bay ra bắc kệ mẹ bọn mày đâm chém nhau trong này. Bố éo tin là bọn mày gϊếŧ gấu bố mày để che đậy vụ này.

Nghĩ AQ thế thôi chứ thực ra mình cũng lo lắng cho gấu, nếu đến cả công an cũng đứng về phe bọn nó thì hẳn là Quỳnh lành ít dữ nhiều rồi. Thôi cố ra ngoài rồi tìm cách cứu Quỳnh vậy.

Sau khi được đưa về phòng tạm giữ, mình thấp thỏm chờ đến lúc được tự do, gì thì gì chứ 9 ngày tạm giữ nó cũng khiến con người ta phát điên rồi.

Khoảng 4-5h chiều thì điều mình mong đợi cũng đã đến. Cửa phòng tạm giữ mở, có 3 chú tiến vào, nhưng trong đó có 1 đồng chí mặc đồng phục kiểm sát viên. Nhìn thấy đồng chí này thì mình biết là có biến rồi. Và mình thấy lạnh toát khi bọn nó đọc quyết định khởi tố và lệnh tạm giam mình.

Bọn nó không có đủ căn cứ để khởi tố mình vì tội gϊếŧ người nên bọn nó khởi tố mình tội gây rối trật tự công cộng cái vụ đêm hôm trước ở quán Karaoke.

Đù má, thực sự là mình quá chủ quan rồi, làm luật sư mà không để ý cái chiêu trò này của bọn điều tra. Bọn khốn nạn toàn khởi tố một tội danh để tạm giam và tìm cách kết tội một tội danh khác. (Bầu kiên bắt vì tội kinh doanh trái phép để điều tra và kết tội lừa đảo; hay Cù Huy Hà Vũ bị tạm giữ hành chính vì 2 cái bαo ©αo sυ để điều tra và kết tội “Tuyên truyền chống phá nhà nước CHXHCN Việt Nam”).

Và giờ mình là nạn nhân của trò đó. Khởi tố về tội gây rối trật tự công cộng thì quá đủ chứng cứ rồi. Và với cái lệnh này thì mình phải nằm trong trại ít nhất là 3 tháng.

Hoang mang, lo lắng, sợ hãi, tuyệt vọng … đó là cảm giác của mình khi nghe thằng điều tra viên đọc lệnh. Cảm giác tai mình như ù đi, mọi thứ cứ trôi qua vùn vụt, công danh sự nghiệp, gia đình, bạn bè và đặc biệt là Quỳnh. Giờ em ở đâu, liệu có an toàn, liệu bọn nó có thả em ra không…

Giờ ngồi viết lại những dòng này mình cũng không thể nhớ nổi quãng thời gian từ khi nghe lệnh bắt cho đến khi được chuyển đến trại tam giam nữa.

Ký ức chỉ rõ ràng lại khi mình được phát cho bộ quần áo juventus và dẫn vào phòng tạm giam.

Vào phòng tạm giam thì mọi chuyện diễn ra tuần tự và bình thường như nó vẫn phải thế. Mình chỉ kịp thấy phòng có khoảng hai chục đồng chí đang lố nhố đứng ngồi thì Một đồng chí khoảng ngoài 30 tóc húi cua tiến đến hất hàm hỏi: Tội gì ku.

Mình đáp: Gây rối ạ.

Húi cua: Không có tiền chạy hay sao mà gây rối cũng phải vào đây.

Mình: Dạ.

Húi cua: Mà người chú một nhúm thế kia thì gây rối cái gì.

Mình: Dạ.

Xong thì húi cua bỏ mặc mình ngồi bó gối ở ngay cửa phòng và không nói gì thêm.

Mình thì lúc đó cũng chưa có kinh nghiệm, tưởng thế là xong nên thấy một lúc chả ai hỏi đến mình thì đứng dậy định tìm góc nào đó ngồi.

Vừa đứng dậy thì có một ku nhìn mặt như ngáo đá tiến lại. mình thì lúc đó cũng ngáo khác éo gì nó, đầu óc tăm tối như đang trong một cơn ác mộng vậy. Thế nên thấy “ngáo đá” tiến lại mình lại còn cười cười kết thân như thằng dở nữa chứ. Thế là ăn ngay cái tát ù hết 2 tai, chưa kịp hiểu gì thì ăn thêm cái đạp vào bụng. (Các đồng chí này oánh rất có nghề, nhìn chầm chậm nhưng éo hiểu sao éo đỡ được luôn). Mình quỳ gối ôm bụng thì mới nghe ngáo đá nói: Đυ. mẹ mày, ai cho mày đứng dậy. Cút mẹ mày về chỗ cũ.

Mình đau thấu trời nhưng cũng éo dám ho he gì, cố lết về chỗ cũ ngồi bó gối. Dù có ngáo thì mình cũng hiểu mình đang ở đâu và biết rằng mình không có cửa bật với đội nó.

Vậy nên mình im lặng và ngoan như cún ngồi im theo lệnh của ngáo đá. Mình cũng không nhớ là mình phải ngồi đó bao lâu nữa. Trong đầu mình lúc đó chỉ là một màn đêm u tối, tuyệt vọng và bất lực. Cảm giác lúc đó còn kinh khủng hơn nhiều những ngày bị tạm giữ và bị hành hạ trước đây. Bởi vì trước đây còn hi vọng Quỳnh đến cứu, còn giờ thì ngay sự an nguy của Quỳnh mình cũng không biết ra sao. Bế tắc.

Mình cứ ngồi đó cho đến khi cả phòng đã đi ngủ hết, khi tay chân đã mất sạch cảm giác và tinh thần thì gần như kiệt quệ. Lúc đó mơi nghe giọng húi cua ân xá: Thôi tha, cho chú đi ngủ.

Nghe vậy mình mới ngồi bệt xuống đất, mất một lúc cho tay chân có cảm giác lại mình mới đứng dậy đi về cuối phòng. Cũng chả còn sức mà khóc than, mình nằm lăn ra chỗ không có người và thϊếp đi.

Những ngày sau đó ở trong trại mình mới thấy nó cũng không quá kinh khủng như trước vẫn tưởng tượng. Phòng mình có khoảng 2 chục chú. Phần lớn nhìn cũng bình thường chứ chả đầu gấu đầu mèo gì cả trừ ku ngáo đá hôm trước và 3 chú tóc vàng hay ngồi với nhau là có vẻ vài tù ra tội thường xuyên. Còn lại hầu hết ai cũng như mình, nghĩa là lơ ngơ, buồn bã và chả thiết tha gì. Có lẽ phòng mình bị ảnh hưởng bởi “húi cua”. “Húi cua” là trưởng phòng nhưng đồng chí này cũng chả hách dịch hay đầu gấu gì cả, thậm chí mầy lần tụi “ngáo đá” gây sự cà khịa với những thằng khác trong phòng, húi cua cũng chả có thái độ gì cả. Cũng may là tụi ngáo đá cũng chả làm dữ, chỉ quát nạt mấy câu xong bợp tai rồi thôi. Mà trong phòng cũng chả ai bật tụi nó cả. Bao trùm cả phòng là không khí ngột ngạt và u ám.

“Húi cua” dành hầu hết thời gian ngồi đánh cờ tướng với một đồng chí nữa (đồng chí này áng chừng 40 tuổi). Cả 2 đều to như con gấu, có lẽ vì thế mà tụi ngáo đá cũng ngãn và không dám đi quá giới hạn.

Khoảng 2-3 ngày đầu mình chỉ ngồi một chỗ, chán nản và tuyệt vọng. Với một thằng làm nghề luật sư, bị khởi tố coi như là mọi thứ chấm hết. Dù chỉ là vài tháng tù giam thôi thì sau này ra tù với cái án tích thì cũng mất nghề. Sự nghiệp của mình coi như đã chấm hết.

Kinh khủng nhất là nghĩ đến bố mẹ, nghĩ đến khi các cụ biết tin rồi lo lắng và thất vọng về mình. Không biết các cụ có sống nổi không nữa.

Và như bao thằng ngồi tù khác, mình nghĩ đến người yêu, nghĩ đến Quỳnh. Khốn nạn hơn là mình còn không biết Quỳnh còn sống hay chết nữa. Nó khiến mình ân hận, tại sao mình lại dính vào chuyện này, tại sao lại kéo thêm cả Quỳnh dính vào chuyện này nữa. Nếu Quỳnh có mệnh hệ gì thì dù có thoát khỏi nhà tù này mình cũng không bao giờ thoát được nhà tù lương tâm của chính mình.