Chương 53
Cửa nhà vệ sinh mở toang, cửa sổ đóng kín, máy điều hòa vẫn đang chạy, túi đựng đồ bị lục lung tung, quần áo, bàn chải đánh răng, khăn lông rải rác trên giường và trên sàn nhà, giày và quần áo của cô cũng còn, điện thoại di động rơi bên gối, nhưng ba lô lại không thấy. Điện thoại di động của ba tên kia hết pin từ lâu, cũng không thấy.Hai góc giấy thấp thoáng lộ ra trong góc tối bên tủ đầu giường, Hạ Xuyên đi tới, nhặt hai tờ một trăm đồng nhăn nhúm lên.
Là tiền từng rơi xuống nước của Tưởng Tốn.
Lễ tân dưới lầu đang nấu cháo điện thoại, vừa dũa móng tay vừa cười ha ha, đột nhiên một bóng người cao to xông tới, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi có người xuống không?”
Cô ấy giật nảy mình, tập trung nhìn lại, mới phát hiện là người đàn ông mới vừa đi mua miến bò, nhất thời không phản ứng kịp.
Hạ Xuyên bình tĩnh nhắc lại: “Có người nào xuống hay không?”
Lễ tân cầm điện thoại di động, ngơ ngác nói: “Có… có ạ!”
“Mấy người? Có nhìn thấy cô gái đến cùng tôi không?”
Lễ tân suy nghĩ một chút: “Không để ý lắm…”
Hạ Xuyên quét nhìn trần nhà, nói: “Tôi muốn xem máy giám sát.”
Nhà trọ nhỏ chỉ lắp một máy giám sát ở đại sảnh, trắng đen không có tiếng, chất lượng hình ảnh kém, bình thường sẽ không có ai xem, nhưng may là máy giám sát luôn bật.
Hạ Xuyên tính qua thời gian, sau khi ra ngoài đi về chỉ khoảng mười lăm phút, mua miến chờ mười phút, hai mươi lăm phút này không dài không ngắn. Vừa chỉnh máy giám sát, lập tức tua tới hình ảnh anh ra cửa. Hạ Xuyên nhìn không chớp mắt, lúc đó anh tìm lễ tân hỏi, bên cạnh chỉ có ba người khách, sau khi anh đi ra ngoài, chưa tới năm phút, một nhóm người vào. Hạ Xuyên tua nhanh về sau, mười phút sau lần lượt có khách ra vào, mười phút sau nữa một nhóm người thu hút sự chú ý của anh.
Tổng cộng năm người, một người không mặc áo khoác, hai người đàn ông đỡ một người có vóc dáng trung bình giống như uống say, hai chân người đó lê dưới đất, mang dép lê, bên trong hình như mặc chiếc áo khoác dài không vừa vặn, đầu trùm nón liền áo, bên ngoài khoác Sát Nhĩ Ngõa, cả người trùm kín mít, ngay cả tóc cũng không nhìn thấy, trừ mắt cá chân và dép không thể nào che của cô ra.
Lễ tân chú ý được người đó xem, sắc mặt ngày càng u ám, tới cuối cùng u ám đến đáng sợ, gân trên nắm tay đã sắp nứt ra. Cô ấy ruột gan rối bời trốn sang bên cạnh, lúc gọi điện thoại tìm ông chủ ngay cả tay cũng run lên.
Hạ Xuyên tua ngược máy giám sát lần nữa, xem nhanh một lần, rốt cuộc xác định đối phương có bốn tên, một tên trong đó có mặt lúc anh tìm lễ tân hỏi, ra ngoài cùng lúc với anh, năm phút sau dẫn ba tên lại.
Một tên trong đó, về sau trùm áo khoác của mình lên người Tưởng Tốn.
Bốn tên này hoàn toàn không thấy rõ mặt, một tên cao gầy, một tên béo lùn, một tên đầu trọc, tên còn lại vừa cao vừa cường tráng.
Lễ tân căng thẳng hỏi: “Có cần báo cảnh sát không?”
***
Trong bóng đêm, một chiếc SUV màu đen đang chạy về phía tây huyện Song An. Cửa sổ xe che rèm màu sậm, người bên ngoài không nhìn thấy bên trong, người bên trong cũng không nhìn thấy bên ngoài.
Trên xe có bốn người đàn ông, người béo lùn lái xe, người cao cường tráng ngồi hàng giữa, hàng cuối cùng người đầu trọc và cao gầy một trái một phải kẹp một người. Người đó trùm áo khoác đàn ông màu đen, mái tóc dài xõa hết mặt, hai mắt nhắm nghiền ngã nghiêng.
Tên cao gầy nói: “Ban nãy mày ra tay nặng như vậy, cổ con này có bị đập gãy không đó?”
Tên đầu trọc giọng căm hận: “Nó suýt bẻ gãy tay tao, con đàn bà thối, nếu không phải giữ lại nó có ích, thì vừa rồi bố đây đã băm nó rồi!”
Tên cao gầy kéo người phụ nữ một cái, cười nói: “Đừng mà, như thế đáng tiếc lắm. Không thấy con này xinh đến nhường nào à, để anh em tao dùng mấy lần trước đã!”
Tên cao cường tráng đằng trước đang gọi điện thoại, nói với bên kia là đã cướp một người phụ nữ lại, lời tên cao gầy truyền đến đầu bên kia điện thoại, đầu bên kia lập tức nói: “Đừng đυ.ng vào người phụ nữ đó. Để tao biết đứa nào đυ.ng vào, thì chúng mày đừng hòng lấy nửa xu!”
Tên cao cường tráng gào một tiếng ra sau: “Mẹ nó muốn đàn bà thì về mà sờ mẹ mày, buông ra cho bố!”
Tên cao gầy giật nảy mình. Hắn vừa kéo dây kéo áo khoác, còn chưa sờ đến áo choàng tắm, tay lập tức rụt lại.
Tên cao gầy cười ngượng: “Anh Cường, vậy… em có thể lấy áo khoác lại không? Trời lạnh quá.”
Tên cao cường tráng tên anh Cường cáu kỉnh nói: “Mẹ nó mày mau lên đi. Cái thứ không có tiền đồ, mỗi cái áo khoác mà cứ léo nha léo nhéo!”
Tên cao gầy lập tức kéo Sát Nhĩ Ngõa của người phụ nữ, rồi cởi chiếc áo khoác màu đen cô mặc, áo choàng tắm màu trắng bên trong lộ ra ngoài.
Áo choàng tắm rộng thùng thình, chỉ thắt một sợi đai lưng. Cô ngã nghiêng, rãnh ngực lộ cả ra, một khoảng thịt trắng như tuyết, nhìn đến mức tên cao gầy nuốt nước bọt không ngừng.
Càng nhìn càng nhịn không nổi, dù sao thì cô ta hôn mê cũng không biết, tên cao gầy sờ đùi cô hai cái qua lớp áo choàng tắm, vừa định sờ ngực cô, đột nhiên thấy người hôn mê mở mắt, la lớn một tiếng rụt người lại.
Một cái điện thoại di động hung hăng đập tới, tên cao gầy kêu đau một tiếng bịt mắt, nghe thấy tên Cường phía trước nổi giận nói: “Mẹ nó tai mày mọc dưới mông à? Bố bảo mày đừng đυ.ng vào nó!”
Tên Cường hung ác trừng Tưởng Tốn: “Mẹ nó mày kêu mẹ đi kêu đi, ngồi yên đó cho ông!”
Tưởng Tốn cúi thấp đầu, run lẩy bẩy trùm kín áo choàng tắm, lại choàng thêm Sát Nhĩ Ngõa, vẻ sợ sệt đàng hoàng để tên Cường bớt giận một chút. Tên Cường đập đầu tên cao gầy một cái: “Di động!”
Tên cao gầy vội vàng nhặt điện thoại di động lên trả lại, tên Cường hỏi Tưởng Tốn: “Số điện thoại của thằng đó?”
Tưởng Tốn cúi đầu, không trả lời, tên Cường hướng về phía cô: “Tai điếc rồi hả?”
Tưởng Tốn chậm rãi đọc một dãy số.
Số điện thoại di động là số mới mua ở Hà Xương, số của cô và Hạ Xuyên chỉ khác hai số cuối. Đọc số xong, cô vẫn cúi rụt đầu, tên Cường trực tiếp gọi đi.
***
Trong nhà trọ nhỏ, lễ tân khẩn trương hỏi: “Có cần báo cảnh sát không?”
Hạ Xuyên vừa định trả lời, điện thoại di động liền vang lên. Anh không thèm nhìn số, lập tức nhận máy.
Giọng nói đầu bên kia điện thoại không hề xa lạ, trên đường đi thôn Ba Trạch anh từng nhận được điện thoại của đối phương, giọng nói vô cùng phách lối, lần này cũng phách lối y như vậy.
“Ha ha ha ha, anh Hạ, tìm người sốt ruột rồi à?”
Hạ Xuyên tâm tình bình tĩnh: “Người đâu?”
“Trong tay tao chứ đâu. Yên tâm, nó chưa mất miếng thịt nào đâu. Chúng ta người quang minh chính đại không nói lời quanh co vòng vèo, mày biết tao muốn thứ gì, mày đưa thứ đó cho tao, tao trả người lại cho mày, thế nào?”
Hạ Xuyên cười hỏi: “Thứ gì?”
“Ôi chao, đã nói người quang minh chính đại không nói quanh co vòng vèo mà, thẳng thắn một chút mọi người tiết kiệm thời gian một chút. Người đẹp nhỏ của mày không mặc quần áo, tao cũng sợ nó đông lạnh đấy.”
Giọng Hạ Xuyên hơi trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch: “Để cô ấy nói hai câu đi.”
Người bên kia nói một tiếng: “Nói chuyện!”
Không chờ mấy giây, Hạ Xuyên liền nghe thấy giọng nói quen thuộc, khe khẽ truyền tới từ trong micro: “Hạ Xuyên…”
Hạ Xuyên siết chặt điện thoại di động, hỏi: “Có bị thương không?”
“Cổ bị đánh, đau… Tôi sợ lắm…”
Giọng cô có chút sợ sệt và tủi thân, biết rõ là cô giả vờ, nhưng Hạ Xuyên không biết cô bị đau có phải là giả vờ hay không. Hạ Xuyên nói: “Đưa điện thoại cho hắn.”
Tưởng Tốn nói: “Bật loa ngoài.”
Hạ Xuyên nói: “Anh Cường phải không?”
“Ha ha ha ha, trí nhớ mày rất tốt đó!”
Hạ Xuyên chống quầy lễ tân, nói: “Nếu mày đã nói người quang minh chính đại không nói chuyện quanh co vòng vèo, vậy thì tao có thể thẳng thắn nói cho mày biết, tao không lấy được đồ.”
Tên Cường gào lên: “Mẹ nó mày lừa ma à!”
Hạ Xuyên nói: “Không tin thì tao có thể đưa địa chỉ bên đó cho mày, tự mày đi tới tìm, lúc bọn tao chạy tới đó, Vương Vân Sơn đã chết rồi.”
Tên Cường không mắc lừa: “Mày yên tâm, tao đã phái người khác đi, đoán chừng ngày mai là có thể đến đó. Nếu mày nói thật, đương nhiên tao sẽ thả cô bé của mày. Nếu mày dám lừa tao… Ba anh em chỗ tao, cộng thêm ba anh em mày gặp lần trước, cùng nếm thử mùi vị cô bé của mày, thế nào?”
Hạ Xuyên nói: “Mày nói chuyện có thể tin à?”
Tên Cường cười nói: “Nên tao nói mày có thể tin hay không mà. Nếu mày có thể tin, vậy thì không cần vội gì cả, tao cho mày địa chỉ, mày từ từ tới đây đón nó, mày nói có phải không? Nếu mày không thể tin, tao cũng cho mày địa chỉ, mày tới Tây Bình, ngày mai chúng ta gặp nhau một lần. Đừng nghĩ tới chuyện báo cảnh sát, tao tìm người đi theo mày đấy. Nếu mày có chút động tác mờ ám, tao cũng sẽ không làm trò gϊếŧ người đâu, gϊếŧ người đền mạng không đáng giá chút nào. Nhưng con bé của mày thì sẽ cho ba anh em của tao sảng khoái một chút trước, thế nào? Cưỡиɠ ɧϊếp một người phụ nữ cũng không ngồi tù mấy năm đâu. Đúng rồi, trên ngực nó còn có nốt ruồi phải không? Nốt ruồi đó lớn, da trắng, còn vừa tắm xong, thơm thật đấy…”
Hạ Xuyên kìm chế bản thân, khẽ cười nói: “Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau một lần, nói không chừng còn có thể kết bạn, uống ly rượu lâu năm?”
“Thành giao, anh Cường tao thích kết bạn nhất!”
“Vậy mày để cho tao nói thêm hai câu với cô ấy.”
“Ây da, lưu luyến không rời nữa sao?”
Tên Cường không làm khó, bật loa ngoài di động lần nữa, nói qua không khí: “Nói chuyện.”
Tưởng Tốn khẽ nói: “Hạ Xuyên.”
“Tôi đây.” Cách điện thoại, giọng Hạ Xuyên trầm ổn, “Em đừng sợ, ngoan ngoãn nghe lời chúng, bọn chúng không tổn thương em đâu.”
“…”
“Đừng khóc đừng ầm ĩ, đừng hoảng hốt gì cả.”
“…”
“Lát nữa tôi sẽ tới đón em.”
“…”
“Không quen đường, có thể mất một ít thời gian.”
“…”
“Hãy chờ tôi.”
Tưởng Tốn rốt cuộc mở miệng: “Ừm…”
Hạ Xuyên nắm chặt điện thoại di động, nghe thấy giọng của cô, anh sắp bẻ vụn gờ quầy, lớp gỗ cũ kĩ nứt ra, anh đã bẻ một mảnh vụn nhỏ.
Hạ Xuyên nhẹ nhàng nói một câu: “Không có gì quan trọng bằng em.”
Không cần lo lắng, không cần suy nghĩ, bản thân em là quan trọng nhất.
Hạ Xuyên nói: “Hãy chờ tôi.”
***
Lấy điện thoại di động lại, tên Cường cười giễu: “Chậc chậc, xem vợ chồng son hai người triền miên kìa, người đàn ông của cô đúng thật là luyến tiếc cô đấy!”
Tưởng Tốn sợ sệt rụt vai lại, tên béo lùn lái xe đằng trước liếc nhìn gương chiếu hậu, nói: “Anh Cường, đám thằng Ba còn nói con này có thể đánh trộm, cầm gậy lửa vung bọn nó đấy. Nếu không phải là con này, thì bọn nó đã sớm quật ngã tên họ Hạ rồi, sao bây giờ nhìn không giống nhỉ?”
Tên Cường nhíu mày, quay đầu quan sát Tưởng Tốn. Tưởng Tốn đột nhiên khom người nôn một cái, tóc sắp rũ xuống đất, vừa nôn vừa khẽ khóc.
Còn để nó nôn thật nữa, hai tên bên cạnh ghét bỏ né tránh, tên Cường mắng: “Mẹ nó, đừng nôn trên xe ông, cho nó cái túi nilon!”
Tên béo lùn lục lọi: “Không có túi nilon!”
Tưởng Tốn nôn không ngừng, trong xe đã có mùi. Tên Cường bảo chúng mau mở cửa sổ, Tưởng Tốn chúi đầu qua tên đầu trọc, vịn cửa sổ nôn, mắt nhanh chóng quan sát bên đường.
Tốc độ xe của chúng 70 yard, bây giờ đã chạy khoảng chừng nửa tiếng. Chỗ này vẫn là huyện Song An, không biết là trấn nào, thời gian trễ, trên đường không có ai, cô không thể cầu cứu.
Tưởng Tốn nhớ vị trí, phương hướng và đặc thù xung quanh, nôn gần xong, cô mới ngồi trở lại. Tên cao gầy luôn thấy cô mà thèm buồn nôn bắt chéo hai chân ngồi bên cạnh, cách đống nôn mửa kia rất xa.
Tên Cường chửi mát mấy câu, lục ba lô của Tưởng Tốn, lấy tiền trong túi giấy kraft bên trong ra đếm, cười nói: “Mẹ nó, vậy mà mang nhiều tiền mặt như vậy!”
Mái tóc dài của Tưởng Tốn che mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm gáy hắn.
***
Vừa cúp điện thoại, một địa chỉ gửi vào điện thoại di động. Hạ Xuyên rút tờ giấy ra ghi lại, lập tức đi tới cửa.
Lễ tân gọi anh: “Anh ơi, có cần báo cảnh sát không!”
Hạ Xuyên cũng không quay đầu lại: “Cô báo đi!”
Lễ tân liếc nhìn địa chỉ trên mảnh giấy, lập tức gọi 110.
Hạ Xuyên không có thời gian chờ cảnh sát, đã qua gần nửa tiếng, bây giờ anh phải đuổi theo. Hạ Xuyên lên xe, để cây gậy gỗ trên ghế phụ, xe việt dã lập tức xông ra ngoài.
***
SUV màu đen đậu trước cái sân nhỏ của một nhà nông, một số đồ tạp nham chất trong sân, một chiếc motor đậu ở đó, nhà trệt vừa tồi tàn vừa cũ nát.
Tên cao gầy đón bọn chúng vào, cúi đầu khom lưng nói: “Anh Cường, chỗ này của em lâu lắm không có người ở rồi. Mấy anh nói tìm một chỗ vắng vẻ, nên em nghĩ tới chỗ này, nếu không được thì em đổi chỗ khác nhé?”
Tên Cường nói: “Thôi, cứ ở đây đi, đủ vắng rồi! Gần đây không có ai phải không?”
“Không có ai không có ai, có cũng là mấy ông già bà già, nghe không hiểu tiếng Hán, thanh niên trong thôn này ra ngoài làm việc cả rồi.”
Nhà rất nhỏ, nhà đất. Chỗ coi như là phòng khách, dưới đất có một cái lò sưởi, bên cạnh có bàn ghế, tích tụ một lớp bụi, gần một căn phòng ngủ.
Tưởng Tốn bị chúng trói vào chân giường. Cửa phòng ngủ không đóng, mấy tên đó nhóm lửa ở bên ngoài, còn lấy hai túi đồ ăn thức uống trên xe xuống, uống bia cắn hạt dưa, thỉnh thoảng nhìn vào phòng ngủ hai lần.
Tên Cường đã uống hai lon bia, phun một bãi nước bọt nói: “Con này quá tuyệt, nếu không phải ông chủ không cho đυ.ng, thì ông đây cũng muốn làm nó!”
Tên cao gầy lại khui một lon cho hắn, hỏi: “Ông chủ từng gặp nó à? Tại sao không cho đυ.ng?”
“Người quen! Lần trước ông chủ nghe nói con này đến cùng thằng họ Hạ, suýt thì chấn động não nữa!”
Tưởng Tốn ngồi dưới đất, chợt mở mắt nhìn ra bên ngoài, bốn tên đó đã uống khoảng mười lon bia, tên đầu trọc đánh cô đã ngủ, ba tên còn lại vẫn đang uống.
Ánh lửa bập bùng, trong phòng này lạnh vô cùng. Cửa sổ mở, từng cơn gió thổi vào, thổi lên một mùi mục nát. Góc tường có hai xác chuột đã bẹp dí, còn có một ít xác côn trùng, gió vừa thổi, bay sang phía cô, mang theo bụi phủ lên người cô.
Cô lạnh đến mức răng run lên, lại nhắm mắt lại, nghĩ tới núi Minh Hà, nghĩ tới ánh mặt trời, nghĩ tới mùi củi cây ăn quả đốt cháy trong lò sưởi, nghĩ tới bàn tay của người đàn ông sờ người cô bên vách núi, nghĩ tới câu anh mới vừa nói:
“Lát nữa tôi sẽ tới đón em.”
“Không quen đường, có thể mất một ít thời gian.”
“Hãy chờ tôi.”
“Không có gì quan trọng bằng em.”
“Hãy chờ tôi.”
Chờ anh ấy, anh ấy sẽ đến.
Đêm khuya vắng người, người bên ngoài đã hơi ngả nghiêng, một tên nằm bò đằng đông một tên nằm sấp ngáy đằng tây. Tên cao gầy mơ mơ màng màng đi ra ngoài xả nước, xả xong quay lại, lạnh đến mức run cầm cập, ngồi sưởi ấm bên đống lửa, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy chân giường trong phòng ngủ, một người phụ nữ nằm đó, trong chiếc áo Sát Nhĩ Ngõa chỉ mặc áo choàng tắm, ngực vừa trắng vừa mềm.
Thân dưới tên cao gầy sít chặt, quan sát ba tên ngủ ngả nghiêng, rón rén đi vào phòng ngủ, cẩn thận khép cửa lại.
Tưởng Tốn mở mắt, nhếch miệng cười nhạt với hắn một cái.