Edit: Trixie Lynn
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Chị của tổng tài chưa từng chứng kiến một cảnh tượng hài hòa như vậy. Cô vốn nghĩ rằng khi đến đón Andrew, ít nhất tổng tài sẽ có vẻ ngoài suy sụp, nhưng khi cô bước vào cửa, cô lại nhìn thấy tổng tài đang ngồi tựa lưng vào ghế, chân dài vắt chéo, áo sơ mi trắng phảng phiu, đang vuốt ve đùi Andrew, trong tư thế của một người chiến thắng.
Thật ra, cô đã sớm biết em trai mình là người có dáng người đĩnh đạc, rắn chắc, không những vậy mà còn rất đẹp trai, tựa như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo của Chúa sáng thế. Không chỉ vậy, trên thương trường, anh luôn tỏ ra quyết đoán và quả cảm.
Cao lãnh, tự tin, tràn đầy mị lực – đây là những gì cô hình dung về em trai mình, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy một chút ngỡ ngàng khi thấy anh ở trong tình huống này. Chắc hẳn, trong một bộ phim truyền hình, đây sẽ là cảnh tượng đỉnh cao của sự hấp dẫn. Nhưng hiện tại, đây chỉ là thực tế.
Chị của tổng tài nhìn một lát rồi hỏi quản gia:
"Là tôi đi nhầm phòng, hay là em trai tôi bị con mèo trong nhà làm cho điên rồi?"
Quản gia đáp lại một cách điềm tĩnh:
"Thưa tiểu thư, hai ngày này không có gì bất thường xảy ra."
"Andrew sẽ ngoan như vậy sao?!"
Chị của tổng tài không thể tin nổi, Andrew là con mèo khó tính như thế nào, cô làm chủ nhân sao có thể không biết điều này?!
Với ánh mắt sắc bén, cô nhanh chóng nhận ra mấu chốt của vấn đề — người ngồi bên cạnh Andrew rất ngoan ngoãn, hơn nữa lại có làn da trắng sáng.
Xem ra là người này thuần phục Andrew, tuyệt vời. Nếu Andrew đã chịu nghe lời người này, vậy sau này cô chẳng phải sẽ có thể thoải mái hẹn hò với vợ yêu mà không lo lắng gì sao? Ánh mắt cô tối lại, sải bước đi tới trước mặt tổng tài:
"Ra ngoài, chị có chuyện muốn nói với em."
Tổng tài bỏ Andrew xuống, tay bỏ vào túi, đi theo chị ra ngoài.
Không nghĩ tới cô quay người lại, từ trong túi vung ra một tấm chi phiếu:
"Nói đi, 500 vạn hay 1000 vạn, rời bỏ cậu ấy, để chị dẫn cậu ấy đi."
Tổng tài cảm thấy kịch bản này có chỗ nào đó không đúng, à, đối tượng không đúng. Anh lạnh lùng đáp lại:
"Ha, chị à, em thiếu một nghìn vạn sao? Tập đoàn của em mỗi ngày đều có thể kiếm được số tiền này."
Chị của tổng tài cuối cùng nhận ra vấn đề mấu chốt:
"Em nói đúng."
Cô trầm giọng bước đến bên cạnh hải mã nhỏ, lại vứt ra một tấm chi phiếu, không chút do dự nói:
"Cậu nói đi, 500 vạn hay 1000 vạn, rời bỏ em ấy."
Hải mã nhỏ đang vui vẻ ăn đồ ăn, không ngờ lại đột ngột bị vướng vào một tình huống cẩu huyết như vậy:
"Cái gì?"
Chị của tổng tài tiếp tục bổ sung:
"Rời xa em ấy, đi theo tôi."
Hải mã nhỏ: “...”
Hải mã nhỏ có chút khó hiểu nhìn về phía tổng tài.
Tổng tài tiến lên một bước, giọng điềm tĩnh nhưng kiên quyết:
"Người của em, sao có thể yêu cầu chị một nghìn vạn? Em ấy muốn bao nhiêu cũng không quan trọng."
Cuối cùng, chị của tổng tài vẫn không thể được như ước nguyện, mang theo lưu luyến không rời mà ôm Andrew hùng hùng hổ hổ rời khỏi biệt thự.
Tổng tài không nhịn được cười, phất tay bảo quản gia đưa Andrew ra cửa:
"Đi thong thả, không tiễn."
Quay người lại, anh liền nhìn thấy hải mã nhỏ đang xoa xoa tai, khuôn mặt đỏ bừng như tỏa ra hơi nước, đỉnh đầu dường như có khói bốc lên:
"Làm sao vậy?"
Tổng tài nhướng mày, khóe miệng mang theo ý cười.
Hải mã nhỏ lắp bắp, không dám ngẩng đầu:
"Em… em không nghĩ tới… tiên sinh sẽ nói như vậy…"
Tổng tài càng thấy thú vị, cúi người xuống, cố tình ghé sát hơn một chút:
"Nói như vậy là sao? Em là của tôi, chẳng lẽ không đúng?"
"Không… không phải."
Hải mã nhỏ vừa xua tay vừa lùi lại, mặt đỏ đến mức sắp bốc hỏa.
Tổng tài nhìn dáng vẻ đáng yêu ấy, không nhịn được cười, nhưng trong lòng lại thấy mềm mại lạ thường. Anh khẽ vươn tay xoa xoa đầu hải mã nhỏ:
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Đi ăn thêm chút gì đi, vừa rồi không phải em còn chưa ăn no sao?"
Hải mã nhỏ gật đầu, nhưng vẫn không dám ngẩng mặt lên. Trong lòng, trái tim nhỏ bé đập loạn nhịp, cảm giác như có gì đó thật khác lạ.
🔥🔥🔥
😂😂😂 Cười xỉu với bà chị.