Tổng Tài Nhặt Được Hải Mã Nhỏ

Chương 21

Edit: Trixie Lynn

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Đầu dây bên kia vang lên một tiếng: "À!" nhỏ, sau đó đối phương lên tiếng:

"Bác sĩ Vương, vừa rồi là tôi gọi anh. Tôi muốn hỏi anh… có loại thuốc đó không."

"?"

Loại thuốc đó? Bác sĩ Vương nghe vậy, trong đầu lập tức đầy dấu chấm hỏi, hoàn toàn không hiểu đối phương đang nói về thuốc gì.

Bác sĩ Vương cảm thấy nghi ngờ:

"Thuốc gì cơ? Cậu sao vậy?"

Anh ta cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu "bé cưng" đối diện này bị làm sao, thì lẽ ra người gọi cho anh ta là tổng tài mới đúng.

Quả nhiên, ngay sau đó, anh ta nghe thấy đối phương trả lời:

"À, không phải tôi, là tiên sinh của tôi, eo anh ấy đau, muốn hỏi xem có loại thuốc dán nào không."

Bạn thân... Eo đau? Thuốc dán loại này! Bác sĩ Vương kinh ngạc, nghĩ mãi không ra:

"Vậy cậu ấy đâu?"

Người bên kia ngoan ngoãn đáp:

"Tiên sinh đang ngủ, tôi nghĩ hôm nay anh ấy rất mệt vì tôi, nên không muốn đánh thức anh ấy."

Rất mệt? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại mệt như vậy?

"Sao... làm sao lại thế?" Bác sĩ Vương nghe thấy giọng nói của chính mình đã bắt đầu run rẩy.

"A, là tiên sinh bị... đại khái như vậy, thô, như vậy lớn lên…"

"Đừng nói nữa."

Nếu nói thêm nữa, anh ta sẽ không kiềm chế nổi. Bác sĩ Vương hoảng hốt, lập tức che kín điện thoại.

Anh ta không thể nào ngờ được rằng người bạn thân của mình, cái anh chàng điển trai, cơ bắp cuồn cuộn, phong độ lẫm liệt, tổng tài oai phong một thời, lại…

Sau một phút chấn động, bác sĩ Vương trầm giọng nói vào điện thoại:

"Tôi sẽ qua ngay."

Không ngờ rằng anh ta cũng sẽ có một ngày như vậy.

Bác sĩ Vương lập tức tắt điện thoại, nhìn vào cuốn tiểu thuyết vẫn chưa đọc xong, sau đó vươn tay lấy chiếc hộp thuốc, bước nhanh đến khoác áo blouse trắng, như thể đang lao vào chiến trường.

Ban đầu hải mã nhỏ nghĩ rằng bạn thân của tổng tài đang bận rộn, không kịp trả lời tin nhắn. Cậu đang định để điện thoại của tổng tài xuống, rồi về phòng mình. Nhưng không ngờ ngay giây tiếp theo, điện thoại lại reo lên.

Kỳ thực, khi quay về, cậu vô tình phát hiện ra rằng eo của tiên sinh bị bầm tím, hình như là khi ở nhà kho, anh đã một mình chống lại mười tên, không cẩn thận bị đồng bọn của chúng dùng gậy sắt đánh trúng.

Mặc dù tiên sinh nói rằng không sao, còn bảo cậu đừng lo lắng vì chẳng đau gì, nhưng hải mã nhỏ nhìn vào, cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt. Cậu cảm thấy tiên sinh vẫn còn đau.

Có lẽ vì anh quá mệt mỏi, nên sau khi giáo huấn cậu xong, chẳng bao lâu sau tiên sinh đã ngủ say trên sofa.

Hải mã nhỏ âm thầm quyết tâm, cảm thấy mình phải làm gì đó để giúp anh.

Bước đầu tiên, cậu liền chạy tới hỏi quản gia xem có thuốc dán nào không. Quản gia cho biết, tổng tài trước đây đã sử dụng một loại thuốc dán tư nhân điều chế, có tác dụng rất tốt trong việc hoạt huyết và hóa ứ. Tuy nhiên, hôm qua tổng tài đã dùng hết rồi, nên phải hỏi bạn thân của tiên sinh là bác sĩ Vương để lấy thêm.

Nghe xong lời của quản gia, hải mã nhỏ nhớ lại trước đó tiên sinh có cố ý nói với cậu rằng anh đã mở khóa mật khẩu điện thoại, bảo cậu có thể dùng vào những tình huống đặc biệt. Vì vậy, cậu mới gửi tin nhắn cho bạn thân của tổng tài, muốn giải thích rõ tình huống để mình sớm qua lấy thuốc.

Không ngờ, đối phương lại trực tiếp gọi điện ngay lúc này.

Vì vậy, hải mã nhỏ nhìn tiên sinh đang ngủ say, rồi tiếp tục trả lời điện thoại…

***

Một giờ sau, có trời mới biết, lúc này tổng tài vốn đang ngủ ngon vì hải mã nhỏ không có chuyện gì, lại bị bạn tốt đánh thức bằng vẻ mặt bi thống và giọng điệu như quỷ khóc sói gào, sắc mặt nháy mắt liền đen như đáy nồi.