Edit: Trixie Lynn
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Sau lần bị bắt cóc, tổng tài về đến nhà, không làm gì khác mà trực tiếp gọi hải mã nhỏ vào phòng, quyết tâm phải dạy cho cậu một bài học.
Tổng tài cầm cây gậy chỉ huy của giáo viên, giọng điệu có chút tức giận, chỉ vào màn hình theo dõi, lải nhải về những chiêu trò lừa đảo hiện đại mà anh vừa phát hiện. Anh không thể tin nổi, hải mã nhỏ lại vì đang nghỉ chân xem tôm hùm mà bị bắt cóc.
Hải mã nhỏ nghiêm túc lắng nghe, mắt không rời khỏi tay của tổng tài đang múa may.
Tổng tài tự đắc, nhưng cũng nghi ngờ không biết cậu có thật sự đang nghe không:
"... Em có hiểu không?"
Hải mã nhỏ gật đầu, rồi tiến lại gần:
"Tiên sinh, tay anh bị thương sao? Có phải do đánh nhau với bọn họ mà bị thương không? Đau lắm đúng không?"
Cậu nhìn tổng tài với vẻ mặt có chút khổ sở, nhẹ nhàng cầm tay tổng tài lên như muốn xoa dịu vết thương.
"Không đau."
Tổng tài ho khan một tiếng, sau đó phản ứng lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc:
"Đừng có chuyển đề tài, em vừa rồi có nghe tôi nói gì không?"
Hải mã nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, đáp lại:
"Bị thương phải khử trùng."
Nói rồi, cậu liếʍ liếʍ lên mu bàn tay của tổng tài nơi có vết thương nhỏ.
Cảm giác mềm mại và ướŧ áŧ từ mu bàn tay truyền đến, hơi đau một chút nhưng không quá khó chịu. Tổng tài cảm thấy đầu mình như muốn bốc khói vì tức giận và ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Tiểu gia hỏa này sao lại học được những thứ này?!!"
Nhưng, không đúng, lúc này không phải là lúc để chú ý đến những chuyện đó.
Tổng tài cố gắng kiềm chế niềm vui trong lòng, mặt nghiêm lại, rút tay về, rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:
"Tôi không quan tâm bản thân có bị thương hay không, điều quan trọng là tôi không muốn em bị thương. Hiểu không?"
Hải mã nhỏ buồn bã nghiêng đầu, giọng điệu thành thật:
"Tiên sinh, lúc đó em không phải đang xem tôm hùm, mà là đang xem tiên sinh."
Tổng tài cũng cảm thấy kỳ lạ, sao lại có thể là đang nhìn mình?
Suy nghĩ kỹ lại, chẳng lẽ hải mã nhỏ đang ám chỉ rằng, mỗi khi nhìn thấy tôm hùm, cậu lại nghĩ đến anh? Vậy có nghĩa là hải mã nhỏ đang muốn nói rằng cậu thích anh?!
Tổng tài nheo mắt lại, hỏi:
"Em cho rằng tôi sẽ chấp nhận lý do này sao?"
Hải mã nhỏ nghiêm túc gật đầu.
"Đúng vậy, tôi sẽ chấp nhận. Tuy rằng tôi rất vui, nhưng tôi vẫn hy vọng em có thể trực tiếp nói với tôi."
Tổng tài tự hỏi tự đáp một cách đầy tự tin.
Hải mã nhỏ ngẩng đầu oai vệ:
"Em muốn nói với anh, nhưng không kịp."
"Không kịp sao?"
Tổng tài trong lòng bất giác trở nên lo lắng. Không kịp? Không thể nào!
Tổng tài cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không khỏi rộn ràng:
"Hiện tại cũng không muộn."
Hải mã nhỏ lắc đầu, giọng điệu đầy nghiêm túc:
"Không, đã muộn rồi."
Trong lòng tổng tài chợt có chút xao động, nhưng trước khi anh kịp phản ứng, hải mã nhỏ đã cầm lấy cây gậy, chỉ vào màn hình:
"Chính là ở đây!" Cậu chỉ vào cái kìm của con tôm hùm.
"Cái kìm của tôm hùm như đang giữ một bức ảnh, anh có thấy không?" Hải mã nhỏ tiếp tục chỉ vào bức ảnh.
Tổng tài nheo mắt lại, nhìn kỹ vào hình ảnh trên màn hình. Anh nhận ra con tôm hùm quả thật như đang cầm một vật gì đó màu trắng, chỉ là độ phân giải quá thấp, bức ảnh mờ mờ, không thể nhận diện rõ ràng.
Hải mã nhỏ nghiêm túc nói:
"Giống như là bức ảnh của anh vậy." Cậu dừng lại một chút, tiếp lời:
"Khi em đi ngang qua, liếc mắt một cái liền nhận ra, cảm thấy rất đặc biệt, cũng thấy rất đẹp. Cho nên em mới dừng lại để xem, muốn chắc chắn liệu có phải là anh không."
Tổng tài nhìn hải mã nhỏ, đôi mắt lóe sáng, không thể không thừa nhận, có lẽ đây là cách riêng biệt của hải mã nhỏ để thể hiện sự quan tâm, dù có vẻ ngốc nghếch nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tổng tài trừng lớn mắt: Cho nên ảnh chụp của anh rốt cuộc vì cái gì mà bị đặt ở trong nước nha?!
🔥🔥🔥
Chúc các bạn năm mới vui vẻ, tiền vô như nước, vạn sự ý. ^°^