Tổng Tài Nhặt Được Hải Mã Nhỏ

Chương 17

Edit: Trixie Lynn

Beta: Phượng Chiếu Ngọc

Thật sảng khoái! Kẻ chủ mưu không chỉ âm thầm cảm thấy phấn khích, mà trong lòng còn vui vẻ đến huýt sáo.

Hắn thật không ngờ tổng tài lại thực sự mang tiền đến đúng hẹn. Có trời mới biết, suốt hai ngày qua để "chiêu đãi" tên tiểu bạch kiểm này, bọn họ suýt chút nữa thì sạch túi. Cuối cùng, ngày may mắn cũng đã tới, không uổng công trước đó hắn đội mưa đội nắng nằm vùng, lùng sục khắp nơi mua tôm hùm giá cao.

Tưởng tượng đến cảnh mình sẽ oai phong một cõi khiến lũ cá phải cúi đầu khom lưng. Kẻ chủ mưu càng nghĩ càng thấy phấn khích, bật cười như điên nói:

"Không ngờ tên này lại ngoan ngoãn đến thế, chỉ cần nói một câu đã nghe lời, tự tay mang cả cái rương giao đến cho mình, ha ha ha ha ha!!"

Quả nhiên, tổng tài ở phía đối diện cũng cư xử rất đúng mực, thậm chí còn chủ động hỏi:

"Anh có muốn tôi mở ra luôn không?"

Nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn nghe lời như thế, kẻ chủ mưu thầm nghĩ, chắc hẳn vì trong tay mình còn con tin nên người kia mới không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nghĩ vậy, hắn mạnh dạn vung tay ra lệnh:

"Tiểu tổng tài, mau…"

Hắn khựng lại một chút, cảm thấy giọng nói vừa rồi của mình có hơi giống thái giám, liền vội ho khan vài tiếng, rồi đổi sang chất giọng trầm khàn hơn:

"Mau mở rương cho tao!"

"..."

Người đối diện vẫn giữ bước chân bình tĩnh, chậm rãi tiến lại gần.

Giây tiếp theo, một cơn đau bất ngờ nhói lên trên mặt. Kẻ chủ mưu ôm lấy mặt mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc như thể “Mày thế nhưng dám đánh tao.jpg.” một bộ dáng không thể nào tin nổi.

Hóa ra, vị tổng tài kia đã trực tiếp dùng chiếc rương sắt trong tay đập thẳng vào mặt hắn. Đồng bọn xung quanh thấy vậy liền lập tức vung hung khí lao lên, nhanh chóng khống chế hành động của tổng tài.

Kẻ chủ mưu đứng ở vòng ngoài, giận đến mức suýt chút nữa hộc máu:

"Mày… mày thế mà lại dám đánh tao?!"

Thật quá đáng! Dám cả gan động vào hắn sao? Hắn nhất định sẽ khiến tên này phải trả giá đắt!

Hắn vung tay, ra hiệu cho đồng bọn thả sợi dây đang treo hải mã nhỏ xuống, gương mặt đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhìn chằm chằm vào tổng tài trước mắt như muốn nói:

"Sao hả? Sợ rồi chứ gì?"

Nhưng hắn hoàn toàn không lường trước được rằng, ngay giây tiếp theo, tên đồng bọn phụ trách buộc dây treo bỗng hoảng hốt hét lên:

"Lão đại, lão đại!! Mau nhìn con tin!"

"Gào cái gì mà kinh thiên động địa vậy hả!"

Kẻ chủ mưu cau mày quát lớn, rồi quay đầu lại. Nhưng vừa nhìn thấy cảnh trước mắt, hắn lập tức đứng sững như hóa đá.