Edit: Trixie Lynn
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Hải mã nhỏ kéo tay tổng tài, cười nhẹ:
"Thật sự không sao đâu, tiên sinh, anh không cần lo lắng như vậy."
Trong l*иg, Andrew đáng thương kêu một tiếng, nghe có vẻ rất ngoan ngoãn. Tổng tài nhìn hải mã nhỏ đang nở nụ cười đáng yêu, lại nhìn về phía Andrew. Chỉ thấy con mèo quay đầu, nháy mắt với anh, đôi mắt lóa lên tia sáng mà chỉ tổng tài mới hiểu, như thể đang nói: "A, tiểu Dạng, gia tới chơi nha!"
Tổng tài đầy mặt thống khổ, lại không thể không duy trì hình tượng gặp chuyện vẫn bình tĩnh không hoảng loạn của mình. Anh nghiêm túc nhìn hải mã nhỏ, cười cười:
"Em nói không sai, nó chỉ là một con mèo bình thường."
Hải mã nhỏ cảm thấy nụ cười của tổng tài có gì đó kỳ lạ. Cậu nghĩ có lẽ là vì tổng tài cũng rất thích mèo. Cậu lấy chút can đảm, tiến lại gần, vươn ngón tay vào l*иg của Andrew.
Thấy tiểu hải mã cúi xuống, quay lưng về phía mình, tổng tài lập tức gọi quản gia:
"Tới đây."
Quản gia nghe lệnh, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, tinh thần tỉnh táo: "Vâng, thiếu gia, có gì căn dặn?"
Tổng tài chậm rãi nói: "Chuyện này rất khẩn cấp, ra lệnh cho mọi người chuẩn bị, tất cả phải đề phòng suốt đêm."
Trong nhà đã được đề phòng cẩn thận, tổng tài ngồi bên cửa sổ sát đất, hai tay đan vào nhau, cằm tựa lên tay, vẻ mặt nghiêm túc quan sát bên ngoài.
Hải mã nhỏ hẳn là đã về phòng nghỉ ngơi, tổng tài cũng căn dặn cậu khóa cửa cẩn thận. Mặc dù hải mã nhỏ có vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe theo lời của anh, nên tổng tài nghĩ hẳn sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Andrew, con mèo thông minh này, l*иg sắt không thể nhốt được nó. Mặc dù tổng tài hoàn toàn có thể chế tạo một căn phòng đặc biệt có thể nhốt nó vào trong một đêm. Nhưng nếu như để chị của anh biết được, chắc chắn sẽ mở đường máu gϊếŧ một đường về đây. Dù anh không sợ, nhưng cũng không cần phải gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Hơn nữa điều quan trọng hơn là, hải mã nhỏ là một con hải mã hóa thành người, tổng tài không muốn cậu hiểu lầm rằng mình không yêu quý động vật nhỏ. Bất kỳ lúc nào, tổng tài đều muốn phô bày ra dáng vẻ hoàn hảo nhất của bản thân.
Thực ra, mọi chuyện phát sinh trước đây đã đủ nhiều rồi. Như lần đó, khi anh suýt chết đuối, chính hải mã nhỏ đã cứu anh lên bờ, cho thấy anh đã tính sai rồi.
Cho nên lần này, dù có chút bất an, anh vẫn quyết định thả Andrew ra ngoài. Ban đầu, trên mặt Andrew vẫn tỏ ra cao lãnh và thuần lương, lắc lư trong đại sảnh.
Nhưng ngay khi quản gia đến báo cáo rằng Andrew chạy trốn rồi, tổng tài nhận ra rằng mình đã xem nhẹ con mèo này.
Trong đêm tối, biệt thự đèn đuốc sáng trưng, chiếu lên những bóng hình đen kịt. Ngay sau đó, âm thanh của chai vỡ vang lên từ khắp nơi, kèm theo tiếng bước chân vội vã, thậm chí còn có vài tiếng thét chói tai dồn dập, khiến căn biệt thự tăng thêm vài phần không khí quỷ dị không bình thường.