Ta Và Phu Quân Ghét Nhau Như Chó Với Mèo

Chương 9: Kể lại sự tình

Có lẽ đây chính là nơi Hà gia đã chuẩn bị để an táng Hà Phác.

Lương Miên không hiểu nàng đang tìm kiếm điều gì. Nhìn thấy nàng đi tới đi lui, lướt qua mình thêm một lần nữa, hắn không nhịn được lên tiếng:

"Tô đại nhân, vừa rồi ngài nói… bắt quỷ?"

Nhưng thay vì trả lời, Tô Lộ Thanh lại bất ngờ hỏi ngược:

"Ngươi có biết Hà Tư được chôn cất vào ngày nào không?"

Lương Miên chớp mắt suy nghĩ rồi đáp:

"Hình như là nửa tháng trước."

Tô Lộ Thanh khẽ gật đầu, lẩm bẩm:

"Vậy vẫn còn kịp."

Câu nói ấy khiến Lương Miên có linh cảm chẳng lành. Hắn lập tức hỏi dồn:

"Cái gì còn kịp?"

Thế nhưng, Tô Lộ Thanh không trả lời. Nàng chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào phần mộ, dường như đang chìm sâu trong suy tư.

Một lúc sau, nàng xoay người, dứt khoát nói:

"Trở về hẻm Ô Y."

"A, khoan đã…!"

Lương Miên vội vàng đuổi theo, hạ giọng hỏi lần nữa:

"Tô thẩm sự, ngài nói bắt quỷ… rốt cuộc là có ý gì?"

Câu hỏi này vẫn chưa có lời giải. Nghĩ đến quỷ hồn xuất hiện ở hẻm Ô Y đêm qua, Lương Miên chỉ cảm thấy cả bầu trời như sắp sụp đổ.

Lúc này, mưa đã tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u, nghĩa trang bao phủ bởi một bầu không khí lạnh lẽo đầy quỷ khí.

Tô Lộ Thanh đang mải suy tính về những việc cần làm tiếp theo, nghe vậy bèn nói:

"Chuyện đêm qua rốt cuộc thế nào? Ngươi kể lại thật kỹ cho ta nghe."

Chỉ khi rời khỏi nghĩa trang, Lương Miên mới bắt đầu thuật lại toàn bộ những gì mình đã trải qua đêm qua, kết hợp với tin tức thu thập được từ các đồng liêu trong hẻm Ô Y, rồi kể lại tất cả cho Tô Lộ Thanh.

"Hà Phác xuất hiện vào khoảng canh ba."

Có người nhìn thấy hắn bên giếng nước, có người thấy hắn ở hậu viện. Lại có kẻ nói rằng hắn bò lên mái hiên, nhe răng cười gằn với những ai phát hiện ra mình.

"... Sau đó, khoảng gần canh tư thì..."

Lương Miên hồi tưởng lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi:

"Lúc đó thần không tin, cứ nghĩ bọn họ đang đùa giỡn. Thần còn đi thẩm vấn nghi phạm trong lao ngục.

Sau khi trở về phòng trực, thần liên tục nghe thấy âm thanh ngoài cửa sổ. Ban đầu, thần chỉ nghĩ đó là tiếng gió nên không để tâm lắm. Lúc ấy, thần còn định kiểm tra lại sổ sách, hy vọng tìm được chút manh mối.

Nhưng đúng lúc đó, đèn đột nhiên vụt tắt.

Cửa sổ bắt đầu vang lên từng tiếng cộc cộc, như thể có ai đó đang gõ vào...

Thần bước tới cửa sổ, bất ngờ đẩy mạnh ra—ngay lập tức, chạm mặt với thứ bên ngoài!”