Trầm Nịch (Chìm Đắm)

Chương 72

“Vương gia.”

“Nàng hiện tại như thế nào?”

“Bẩm Vương gia, thương thế của nàng đã lành lặn hơn phân nửa, bất quá vẫn chưa thể xuống giường đi lại.”

“Tiếp tục chăm sóc.”

“Dạ.”

Đẩy cửa tiến vào, sau đó Ngũ Tử Ngang đóng cửa lại, trực tiếp đi vào phòng ngủ. Nữ nhân đang dựa vào đầu giường vừa thấy hắn thì lập tức đề phòng mà ngồi dậy. Trên khuôn mặt tái nhợt vẫn có thể nhìn thấy vết roi, hai tay bầm tím bị rút móng vẫn chưa dài ra.

Mỉm cười ôn hòa đối với nàng, Ngũ Tử Ngang kéo ghế rồi ngồi xuống, cách xa chiếc giường một khoảng, “Ngươi nhất định rất muốn biết vì sao bổn Vương lại cứu ngươi ra có đúng hay không?”

Nữ Nhân lạnh lùng nói, “Muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, Vương gia không cần nhọc tâm, những gì muốn nói thì ta đều đã nói, dù sao cũng chỉ là chết.”

Ngũ Tử Ngang vẫn ôn hòa vừa cười vừa nói, “Bổn Vương có nói muốn nghe được cái gì từ chính miệng của ngươi hay sao? Bổn Vương chỉ là không nỡ nhìn thấy một nữ tử bị đối xử như vậy, không đành lòng mà thôi. Đợi đến khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, ngươi muốn rời đi khi nào thì cứ việc. Ngươi cũng chỉ là người bán mạng đáng thương, bổn Vương sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

Nữ tử ngây người, khóe mắt liếc nhìn Ngũ Tử Ngang, thầm nghĩ hắn có âm mưu gì. Làm nghề này, mặc kệ là bị bắt hay là thất bại thì đều sẽ chết, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tốt. Vả lại nàng đã nói ra thân phận của mình, cho dù không bị quan phủ gϊếŧ chết thì cũng sẽ bị người trong tổ chức thanh trừng.

“Bổn Vương xưa nay không thích khó xử nữ nhân. Nếu lúc ấy bổn Vương ở đây thì nhất định sẽ không để cho bọn họ đối đãi với ngươi như thế. Bất quá ám sát Hoàng Thượng thì sẽ bị xử tử lăng trì, nếu sau này ngươi quay về mà gặp được chủ tử của mình thì thay bổn Vương nói với hắn: Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai. Nhưng phải xem kỹ là ngân lượng của ai, chỉ cần vô ý thì sẽ tai ương ngập đầu.”

(Nã nhân tiễn tài, thế nhân tiêu tai = của đi thay người)

Nói xong, Ngũ Tử Ngang đứng dậy, từ trong lòng lấy ra mấy tấm ngân phiếu đặt bên giường, “Bổn Vương lưu lại ngân lượng này cho ngươi, sau khi dưỡng hảo thương thế thì cứ ly khai. Bổn Vương cứu một mình ngươi ra, nếu để cho Hoàng Thượng biết được thì bổn Vương e rằng cũng khó giữ được cái mạng nhỏ này. Ly khai kinh thành, ẩn náu càng xa càng tốt.” Lưu lại một câu lấp lửng, hắn liền xoay người rời đi.

Kinh ngạc nhìn Ngũ Tử Ngang ly khai, nữ tử lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Nàng đoán không được trong lòng của vị Lương Vương này có chủ ý gì. Trầm tư một hồi lâu, nàng cầm lấy mấy tấm ngân phiếu, trong mắt có vài phần kỳ vọng.

Ra khỏi phòng, Ngũ Tử Ngang thấp giọng nói với thủ hạ, “Theo dõi nàng chặt chẽ.”

“Dạ.”

……

“Ô ô….Hoàng đế ca ca….”

Sáng sớm phải đi Cẩm Đà tự để gặp mỹ nhân, Hà Hoan khóc lóc ầm ĩ mà quay trở lại.

Đang ở ngự hoa viên cùng vài vị trọng thần uống trà, Tần Ca kinh ngạc làm ngã tách trà, Ôn Quế vội vàng dâng khăn lên. Thấy thế, vài vị đại nhân liền nhìn nhau rồi cùng lúc đứng dậy.

“Hoàng Thượng, chúng thần cáo lui.”

“Ân.”

Khi đi ngang qua Hà Hoan, mọi người cũng không nhịn được mà liếc trộm vài cái. Gầy đây trong cung lan truyền việc Hà Hoan là tam hoàng tử của Phượng Minh quốc, Hoàng Thượng cố ý giữ vị tam hoàng tử này ở bên cạnh, bằng không vì sao Hoàng Thượng không nhắc đến việc đưa Hà Hoan trở về. Chỉ cần nhìn thấy Hoàng Thượng cho phép hắn đến Cẩm Đà tự gặp công chúa Nữ Trinh thì từ trong hoàng cung ra đến bên ngoài đều có thể hiểu rõ ý tứ trong việc này. Tần Ca đương nhiên cũng biết suy nghĩ trong lòng của người khác, nhưng hắn vẫn giữ im lặng. Quá mấy ngày nữa thì Ha Hoan sẽ rời Đại Đông, hắn không cần phải giải thích.

“Ô ô ô…..Hoàng đế ca ca….” Đi đến trước mặt Tần Ca, Hà Hoan khóc một cách thương tâm.

“Xảy ra chuyện gì? Hôm nay không gặp công chúa hay sao?” Tần Ca kéo Hà Hoan ngồi xuống bên cạnh, trên mặt hiện lên một chút ôn hòa hiếm thấy.

Hà Hoan lắc đầu, sau đó bổ nhào vào lòng của Tần Ca mà gào khóc, “Hoàng đế ca ca….Công chúa tỷ tỷ….Oa oa….Nàng không thích, thích ta…..Ô ô ô….”

Ôn Quế cố gắng không trợn mắt, công chúa Nữ Trinh là nam nhân, thích Hà Hoan mới là chuyện lạ.

Trong mắt của Tần Ca lướt qua một ý cười quá phận, hắn sờ lên tóc của Hà Hoan, “Nàng nói gì với ngươi?”fynnz.wordpress.com

“Ân….” Hà Hoan gật đầu, vừa khóc vừa hít thở để lấy hơi, “Nàng nói, nàng, muốn, một lòng, hướng phật…..sẽ không, thích….người khác……ô ô ô….”

“Nếu đau lòng như thế, vì sao không quấn lấy nàng? Chẳng phải có câu liệt nữ phạ triền lang hay sao?”

(Liệt nữ phạ triền lang = những cô gái cương trực thường sợ những chàng trai quấn quýt)

Tròng mắt của Ôn Quế suýt nữa đã rớt ra ngoài. Hoàng Thượng đang cố ý trêu đùa Hà Hoan? Hà Hoan sững lại một chút, sau đó lại vòng hai tay ôm chặt Tần Ca, vừa lắc đầu vừa khóc lóc như cũ.

Trong mắt của Tần Ca trở nên sáng tỏ, lại nói, “Ngươi thích nàng, cho dù nàng không thích ngươi thì ngươi cũng không thể dễ dàng buông tha. Chẳng lẽ nàng có người trong lòng?”

Hà Hoan sụt sịt mũi, ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to tròn vừa điềm đạm lại vừa đáng yêu.

“Ngũ tam ca bảo rằng hắn thích công chúa tỷ tỷ, hy vọng ta có thể nhường công chúa tỷ tỷ cho hắn.”

“Hắn nói như thế?”

Hà Hoan gật đầu, nước mắt lại rơi xuống.

“Hoàng đế ca ca, ta rất thích công chúa tỷ tỷ nha, nàng là tỷ tỷ xinh đẹp nhất mà ta đã từng gặp. Nhưng Ngũ tam ca cũng thích công chúa tỷ tỷ, mà ta cũng thích Ngũ tam ca.” Hắn rất khó xử, nhưng vì bị cự tuyệt mà lại càng khổ sở hơn.

“Quân tử hữu thành nhân chi mỹ. Ngươi còn nhỏ, Việt Lặc Vân Tú ước chừng lớn hơn ngươi bốn tuổi, qua vài năm sau nàng sẽ nhân lão châu hoàng, ngươi sẽ nhìn thấy một nữ tử khác còn xinh đẹp và thích hợp với ngươi hơn nàng.”

(quân tử hữu thành nhân chi mỹ= quân tử tác thành việc tốt cho người khác. Nhân lão châu hoàng= người về già sẽ giống như ngọc trai ngã màu vàng)

Hà Hoan dừng khóc, hỏi một cách không xác định, “Ta có thể hay sao? Ngũ tam ca cũng nói ta còn quá nhỏ, không thể đem lại hạnh phúc cho công chúa tỷ tỷ được.”

Tần Ca nhướng mi, “Chẳng lẽ hắn có thể làm cho Việt Lặc Vân Tú hạnh phúc?”

Hà Hoan nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi mới nổi giận gật đầu, “Ngũ tam ca cao hơn ta, ta nhón chân cũng chỉ mới đến cằm của công chúa tỷ tỷ. Nếu ta và công chúa tỷ tỷ thành thân thì ta chưa hẳn bế được công chúa tỷ tỷ vào động phòng hoa chúc a. Ngũ tam ca cao hơn công chúa tỷ tỷ, như vậy nhất định có thể.” Nói tới đây, hắn cũng dừng khóc.

Tần Ca sờ đỉnh đầu của Hà Hoan như sờ đầu của một con tiểu cẩu, “Cho nên phải tìm một người môn đăng hộ đối với ngươi mới được. Ngươi tìm người thấp hơn một cái đầu, khi thành thân mới có thể bế tân nương tử vào động phòng hoa chúc.”

Hà Hoan lập tức lau mặt rồi đứng lên, kéo Ôn Quế sang để so chiều cao. Sau khi so xong, hắn mới biết bản thân hắn còn chưa cao bằng Ôn Quế, hắn nhất thời xụ mặt.

Ôn Quế thật sự nhịn không được liền nói, “Tam điện hạ, bộ dáng của ngài vừa tuấn tú, thân phận lại tôn quý, còn sợ ngày sau không tìm thấy mỹ nhân hay sao? Tam điện hạ năm nay bất quá chỉ mới mười lăm, chờ qua vài năm nữa thì thân hình của điện hạ cũng sẽ cao lớn, lúc đó các cô nương muốn gả cho điện hạ không phải là sẽ xếp hàng dài từ Phượng Minh đến Đại Đông hay sao?”

“Thật ư?” Hai gò má của hà Hoan lập tức hiện lên hai rặng mây đỏ ửng.

Tam điện hạ còn thật ư nữa sao. Khóe mắt của Ôn Quế run rẩy, bày ra nụ cười thành khẩn nhất, “Đương nhiên, đến lúc đó không biết cô nương nhà ai sẽ may mắn [xúi quẩy] được điện hạ xem trọng a.”

Vừa mới khóc lóc thảm thương thì Hà Hoan liền lập tức trở nên mở cờ trong bụng, giống như ngay sau đó các cô nương muốn gả cho hắn đều sắp sửa xếp thành hàng dài.

Cho dù Tần Ca luôn luôn nghiêm nghị nhưng nhìn thấy bộ dáng như vậy của Hà Hoan thì cũng phải nở nụ cười. Đôi mắt to tròn của Hà Hoan nhất thời tràn đầy kinh hỉ, hắn chảy nước miếng, nói một cách không hề che giấu, “Hoàng đế ca ca, ngươi cười còn đẹp hơn cả công chúa tỷ tỷ. Ta cảm thấy ta vẫn thích Hoàng đế ca ca nhất.”

“Tam điện hạ, ngài tuyệt đối đừng nói như vậy a!” Ôn Quế sốt ruột.

“Ha ha….” Đây là lần đầu tiên Tần Ca cười lớn tiếng thoải mái như vậy, khiến cho Hà Hoan choáng váng, mà cả Ôn Quế cũng choáng váng.

Nhanh chóng thu hồi nụ cười, Tần Ca thản nhiên nói, “Hà Hoan, Phụ Vương của ngươi phái người tới đón, người nọ đã đến đây.”

“A!” Hà Hoan sửng sốt, huyết sắc trên mặt lập tức thối lui.

Tần Ca nhìn thoáng qua Ôn Quế, Ôn Quế liền hiểu ý, vội vàng đi thỉnh người của Phượng Minh quốc tiến đến.

“Hoàng đế ca ca….” Lại bổ nhào vào lòng của Tần Ca, Hà Hoan muốn khóc, “Ta không muốn rời xa Hoàng đế ca ca.”

Tần Ca nói, “Có buổi tiệc nào mà lại không tàn. Ngươi là hoàng tử của Phượng Minh quốc, ở lại nơi này của trẫm thì sẽ có người nói trẫm đem ngươi làm chất tử, như vậy sẽ có kẻ viện cớ gây phiền phức cho trẫm.”

Hà Hoan gật đầu, hắn hiểu rõ.

“Hoàng đế ca ca, sau này ta còn có thể gặp lại ngươi hay không?”

“Sẽ gặp. Phụ Vương của ngươi cũng nhớ ngươi, sớm quay trở về đi.”

“Hoàng đế ca ca, ta sẽ rất nhớ ngươi.”

“……”

“Tam điện hạ.”

Hà Hoan đột nhiên quay đầu, khi hắn nhìn thấy người gọi hắn thì hắn liền hô lớn một tiếng rồi nhào vào lòng của đối phương, “Thân công công!”

“Tam điện hạ, ngài làm cho nô tài lo lắng gần chết.” Thân Mộc ôm lấy Hà Hoan, cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

“Thân công công, Phụ Vương của ta có khỏe không?”

“Khỏe, Vương rất khỏe, chỉ là rất nhớ điện hạ.”

“Ta cũng rất nhớ Phụ Vương.”

Gặp được người trong nhà thì Hà Hoan liền vứt đi vẻ khổ sở vừa rồi, sắc mặt lại trở nên vui sướиɠ. Ôn Quế ở bên cạnh bĩu môi, vị tam hoàng tử này quả thật hay thay đổi, cũng may là hắn sắp đi, bằng không, không biết sẽ còn làm cho Hoàng Thượng rước lấy bao nhiêu phiền phức a.

Hàn huyên với Hà Hoan một lúc, Thân Mộc lặng lẽ nhìn Tần Ca, Tần Ca ra hiệu cho hắn yên tâm, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng.

……

Năm ngày sau, Hà Hoan gào khóc mà cáo biệt Tần Ca, lên đường về Phượng Minh quốc. Hắn vừa đi thì không ít người đều thở phào nhẹ nhõm. Có Lương Vương, có bào đệ của Lương Vương, có các đại thần mong đợi Hoàng Thượng sớm ngày nạp phi, có cả vị công chúa mà hắn suốt ngày nói thích.

Bất quá cũng có người luyến tiếc, tâm tính như tiểu hài tử của Hà Hoan rất hợp với khẩu vị của Tần Ca, hắn chỉ sợ duy nhất một điều là vì Hà Hoan rời đi mà hắn nảy sinh cảm giác quyến luyến. Mà hắn lại càng quyến luyến là vì đi theo Hà Hoan về Phượng Minh quốc chính là Lương Vương Ngũ Tử Ngang.

Vì bày tỏ lòng hữu nghị đối với Phượng Minh quốc, Tần Ca đặc biệt phái Ngũ Tử Ngang thống lĩnh ba trăm tinh binh hộ tống Hà Hoan trở về. Đứng ở cửa thành nhìn đoàn người đi xa cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng, Tần Ca nhẫn nại sự khó chịu dưới hạ thân, vịn vào Ôn Quế mà bước lên loan giá. Ngày hôm qua hắn viện cớ cùng Lương Vương trao đổi chuyện quan trọng để ở cùng người nọ suốt một ngày, cũng nằm trên giường suốt một ngày, người nọ tựa hồ muốn đem hết thảy hoan ái để bù đắp cho những ngày phải phân ly sắp tới.

(loan giá=xe của vua)

“Tần Ca, ta không ở kinh thành, ngươi cần phải cẩn thận. Lần này Khổng Tắc Huy muốn giải quyết chuyện của hắn, e rằng không thể chiếu cố cho ngươi, nếu ngươi không có chuyện gì thì đừng xuất cung. Mặc dù ta đã đặt vài tên tiểu quỷ ở bên cạnh ngươi nhưng ta vẫn rất lo lắng.”

“Trẫm sẽ chú ý, ngươi đi đến Phượng Minh quốc phải cẩn thận. Nghe Hà Hoan nói hai vị huynh trưởng kia của hắn cũng không đơn giản, ngươi phải đề phòng.”

“Ta biết.”

Nằm nghiêng bên trong loan giá, Tần Ca nhớ lại lúc hừng đông thì hắn vẫn còn cùng Ngũ Tử Ngang ôm nhau, hiện tại hắn lại cô đơn ngồi ở đây một mình, thật sự cảm thấy buồn bã. Nhưng ngay sau đó hắn lại thản nhiên mỉm cười. Hắn là đế vương, cũng không phải người cô đơn, hắn có người yêu thương, người nọ cũng sẽ cùng hắn gánh vác cả thiên hạ này.

“Ôn Quế.”

“Có nô tài.”

“Đến Lương Vương phủ, trẫm muốn đến thăm Phạm lão thái thái.”

“Dạ.”

—————