Trầm Nịch (Chìm Đắm)

Chương 41

“Thảo dân Triệu Hách, Niên Sơ Hoài, Tất Giang, Đường Tĩnh, Hải Tử Khôn, Nhạc Nhạc, Tiêu Tông Lai, khấu kiến Ngô hoàng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Bình thân.”

“Tạ ơn Hoàng Thượng.”

“Thái sư, bảy người này chính là Lương Châu Thất Hiền tiếng tăm lừng lẫy. Lần này Lương Vương quay về Lương Châu là vì cầu hiền tài cho trẫm, thỉnh đến bảy người bọn họ.”

Trong ngự thư phòng, Tần Ca giới thiệu cho Thái Sư Lâm Giáp. Vừa mới hồi cung, hắn đương nhiên muốn cùng Thái sư đàm đạo một phen. Sau khi Lâm Giáp tiến cung, Ngũ Tử Ngang liền dẫn Lương Châu Thất Hiền vào cung. Sau khi Tần Ca giới thiệu xong, Ngũ Tử Ngang lập tức khom người nói, “Thần hổ thẹn, Hoàng Thượng anh minh, cầu hiền nạp sĩ. Nghe nói Hoàng Thượng muốn triệu kiến bọn họ, không cần chờ thần nhiều lời thì bọn họ đã thu dọn hành lý sẵn sàng.”

Triệu Hách có niên kỷ lớn nhất trong Lương Châu Thất Hiền liền mở miệng nói, “Vương gia khiêm tốn. Chúng ta bất quá chỉ là thất phu thôn quê, được Vương gia tiến cử, thật sự hổ thẹn.”

fynnz.wordpress.com

Lâm Giáp đứng dậy rồi chắp tay nói, “Hoàng Thượng, mỹ danh của Lương Châu Thất Hiền như sấm bên tai. Lão thần từng muốn tiến cử bọn họ vào triều giúp Hoàng Thượng phân ưu, lại bị sự vụ vướng bận nên chưa thể như nguyện. Vương gia lại có thể tự mình vì Hoàng Thượng mà thỉnh được thất hiền, việc này khiến lão thần hổ thẹn vô cùng.” Nói xong, Lâm Giáp liền quỳ xuống lạy.

Tần Ca và Ngũ Tử Ngang đồng thời đứng dậy để dìu hắn, “Thái sư nói quá lời”, “Thái sư nói như vậy là giảm thọ bổn vương.” Bàn tay của hai người khó tránh khỏi chạm vào nhau, Ngũ Tử Ngang nhân cơ hội sờ soạng một phen, Tần Ca rút tay ra rồi lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.

Dìu Thái sư ngồi xuống, Tần Ca nói, “Ôn Quế, thưởng tọa.”

“Thảo dân tạ long ân Hoàng Thượng.”

Lương Châu Thất Hiền cũng không tiếp tục nói thêm, sau khi cung nhân đưa ghế đến thì bọn họ đều ngồi xuống. Ngũ Tử Ngang theo quy củ ngồi ở vị trí bên cạnh Lâm Giáp, lúc này Tần Ca mới lên tiếng, “Trẫm đã xem qua thi từ văn chương của bảy người các ngươi. Trong đó không thiếu các bài văn chương đủ khiến trẫm cảm động. Triều đình cần người một lòng vì dân chúng vì xã tắc, nhưng càng cần có người tài cán. Lý luận suông thì không đủ.”

“Thảo dân hiểu được.”

Tần Ca nhìn về phía Lâm Giáp, Lâm Giáp hiểu ý, “Hoàng Thượng, mùng mười tháng tư lão thần mở Vịnh Xuân yến cho đệ tử trong phủ, không biết thất hiền có nguyện ý tiến đến hay không?”

Bảy người lập tức đứng dậy mà nói, “Có thể tham dự Vịnh Xuân yến của Thái sư là vinh hạnh của chúng ta.”

Tần Ca lập tức nói, “Có thất hiền thì năm nay Vịnh Xuân yến sẽ náo nhiệt không ít. Không biết Thái sư có nguyện ý cho trẫm tham gia náo nhiệt hay không?”

“Hoàng Thượng nói thế là giảm thọ lão thần. Lão thần tạ long ân Hoàng Thượng.”

Ngũ Tử Ngang vội vàng đứng dậy thi lễ với Lâm Giáp, “Không biết bổn vương có thể tiến đến để trao dồi kiến thức hay không?”

“Là vinh hạnh của lão thần.”

Tần Ca suy nghĩ một chút rồi nói, “Thái sư luôn thích thanh tịnh, nếu cứ như vậy thì đến lúc đó quý phủ sẽ rất đông người. Không bằng mở Vịnh Xuân yến trong cung, Thái sư thấy thế nào?”

Trong phủ chỉ có vài hạ nhân, Lâm Giáp lập tức đồng ý, “Nếu mở ở trong cung thì có thể mời quan viên triều đình cùng tham dự. Quân, thần, dân cùng Vịnh Xuân, lấy văn chương để biểu lộ triều đình cầu tài nạp sĩ.”

“Không bằng thừa dịp này mà chiêu cáo nhân sĩ có tri thức trong thiên hạ tham dự Vịnh Xuân yến thì thế nào?” Ngũ Tử Ngang suy nghĩ trong lòng rồi tiếp tục nói, “Quan viên trong triều đình từ trước cho đến nay đều do trọng thần trong triều tiến cử, như vậy ắt hẳn sẽ có sơ hở. Nếu hiền sĩ trong thiên hạ có thể tề tụ về kinh thành, những hàn sĩ không được ai tiến cử cũng sẽ có cơ hội thi triển tài hoa của mình trước triều đình. Hoàng Thượng có thể nhân cơ hội này mà lựa chọn nhân sĩ tài năng như thất hiền, mưu phúc vì dân chúng.”

Lương Châu Thất Hiền nhất thời lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ, Niên Sơ Hoài đứng dậy nói, “Thảo dân vượt quá quy củ. Hoàng Thượng, nhân tài trong thiên hạ ở nơi nào cũng có. Chúng ta không phải không muốn phân ưu vì Hoàng Thượng, dốc sức vì triều đình, nhưng khổ nổi không có cửa để mà vào. Nếu không có Lương Vương tiến cử thì chúng ta vẫn còn ở Lương Châu mà ngâm khúc thủy lưu thương, chỉ biết than thở bất đắc chí. Nếu Hoàng Thượng có thể khai môn cầu hiền sĩ thì thiên hạ nhất định sẽ có một luồng gió mới.”

(bất đắc chí= thất vọng)

Ngũ Tử Ngang tiếp lời, “Cái gọi là hiền sĩ cũng chắc chắn có chênh lệch. Không bằng trước đó xét tuyển những người muốn tiến đến, sau đó mới chân chính thỉnh hiền sĩ tham gia Vịnh Xuân yến.”

Tần Ca hỏi, “Làm sao để xét tuyển? Người đến nhất định rất nhiều.”

Ngũ Tử Ngang trả lời, “Vịnh Xuân yến của Thái sư được tổ chức vào mùng mười tháng tư, không biết có thể kéo dài thêm một tháng đến mùng mười tháng năm hay không. Như vậy có thể giúp cho những sĩ tử ở phương xa không lỡ thời gian. Trước đó, trong kinh tổ chức vài cuộc thi nhỏ. Có thể trực tiếp phát ra Vịnh Thϊếp Xuân cho những sĩ tử có danh tiếng, còn những sĩ tử bị mai một cũng có thể thi thố tài năng để cho mọi người biết đến. Cũng dễ dàng để cho Hoàng Thượng âm thầm quan sát. Có tài hay không có tài, nói miệng không bằng chứng cớ. Ngoài ra, các đại thần cũng có thể tự đề cử hiền sĩ. Chọn hiền tài không chọn thân thế, nếu là chiêu hiền khắp thiên hạ thì bối cảnh gia thế cũng không cần quá mức để ý. Như vậy Hoàng Thượng nhất định có thể tìm được hiền tài như nguyện.” (hàn sĩ = sĩ tử nghèo)

Lâm Giáp tràn đầy thâm ý nhìn Ngũ Tử Ngang vài lần, sau đó nói với Hoàng Thượng, “Lời nói của Lương Vương rất có lý, lão thần cũng cho rằng có thể chiêu cáo hiền sĩ tề tụ Vịnh Xuân yến. Nếu biện pháp này có ích thì ngày sau cũng có thể giúp Hoàng Thượng cầu hiền nạp sĩ.”

“Chúng ta thay mặt hàn sĩ khắp thiên hạ khấu tạ Vương gia, khấu tạ Thái sư.” Lương Châu Thất Hiền đồng loạt quỳ xuống, đối với đệ tử hàn môn mà nói, đừng bảo là diện thánh, ngay cả gặp mặt quan viên cửu phẩm tép riu còn khó hơn lên trời xanh.

Ngũ Tử Ngang lập tức xu nịnh, “Chẳng qua bổn vương chỉ mượn ý tứ của Thái sư, các ngươi nên tạ là Thái sư. Thái sư vì hiền sĩ thiên hạ, chẳng phân biệt địa vị cao hèn, một lòng muốn phân ưu vì Hoàng Thượng, là tấm gương sáng cho bá quan noi theo.”

Lương Châu Thất Hiền đang muốn khấu đầu tạ ơn thì Lâm Giáp lại nghiêm mặt nói, “Việc này lão phu không lo lắng chu đáo bằng Lương Vương, nhưng nếu không có Hoàng Thượng thánh minh thì lão phu và Vương gia nói cái gì cũng uổng công. Long ân của Hoàng Thượng bao la, hàn sĩ thiên hạ muốn tạ thì cũng nên tạ Hoàng Thượng.”

Ngũ Tử Ngang cười khổ trong lòng, đứng dậy cung kính thi lễ với Lâm Giáp một cái, Lương Châu Thất Hiền cũng nín cười rồi mới bái lễ Lâm Giáp giống như Ngũ Tư Ngang, sau đó hô lớn đối với Hoàng Thượng, “Ngô Hoàng thánh minh, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Miễn lễ, hãy bình thân.” Tần Ca cũng nín cười, bất quá trong lòng của hắn biết rõ tính tình của Thái sư, cũng cảm thấy vui mừng.

Lâm Giáp vốn là người biết thức thời, Vịnh Xuân yến rốt cục được quyết định. Bất quá khiến cho hắn bất ngờ chính là Vịnh Xuân yến dần dần trở thành yến hội thi ca phi thường long trọng để tiến cử hiền sĩ. Ở Vịnh Xuân yến thi triển tất cả tài năng, nhiều nhân vật danh lưu sử sách được triều đình trọng dụng. Đương nhiên đây là chuyện sau này.

Mặc dù ở vài phương diện thì Lâm Giáp là một người cố chấp, bất quá hắn trung thành đối với Hoàng Thượng, đối với triều đình, e rằng ngay cả Ngũ Tử Ngang còn phải than thở không thể sánh bằng. Lương Châu Thất Hiền là do Ngũ Tử Ngang tiến cử, nhưng Lâm Giáp không lo ngại bảy người có trở thành bè đảng của Ngũ Tử Ngang hay không, hắn chỉ tùy việc mà xét, tùy người mà chọn.

Vịnh Xuân yến đã định, Lương Châu Thất Hiền rốt cục có bao nhiêu năng lực thì sẽ có thể thấy được. Diện thánh cực kỳ thuận lợi, thái độ của Lâm Giáp cũng khiến Ngũ Tử Ngang thở phào nhẹ nhõm. Sau đó Lương Châu Thất Hiền được Ngũ Tử Ngang dẫn ra ngoài, trong ngự thư phòng còn lại Tần Ca và Lâm Giáp, hai người tiếp tục bàn về chính sự.

“Hoàng Thượng, khi ngài tế xuân có gửi về một phong thư bảo rằng muốn giảm miễn thuế má cho ba tỉnh Thanh Hóa. Còn lệnh Nội các mau chóng thương nghị thiết lập chế độ thuế mới. Không biết các vị đại thần Nội các có dâng tấu hay chưa?”

“Quan điểm của Thái sư về việc thuế má của ba tỉnh Thanh Hóa như thế nào?”

Lâm Giáp im lặng một hồi rồi nói, “Nạn tuyết ở ba tỉnh Thanh Hóa khiến cho dân chúng lầm than, khổ sở không nói nên lời. Nếu vẫn chiếu theo chế độ thu thuế hiện hành thì dân chúng ngay cả thở cũng không có. Nhu cầu của dân chúng không nhiều lắm, chỉ cần ăn no mặc ấm có chỗ nương thân là được. Hoàng Thượng thân là thiên tử, đương nhiên biết rõ đạo lý nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền.”

“Thái sư giáo huấn rất phải.”

Lâm Giáp lại nói, “Nội các đại thần phản đối là sợ hậu hoạn. Lão thần nghĩ đến việc dân chúng ở ba tỉnh gặp nạn có thể dựa theo tình huống gặp thiên tai mà xét giảm miễn hoặc giảm bớt thuế má. Dựa theo ruộng đất và nhân số tử vong trong nhà để xác định có thể giảm miễn thuế thu nhập hoặc là thuế công điền hay không. Chế độ thuế mới có thể thiết lập sau thiên tai, thực thi theo đúng luật lệ của thuế má. Sau này những nơi gặp nạn có thể dựa vào chế độ thuế mới mà thực thi. Hoàng Thượng trở về từ xuân tế, giảm miễn thuế má cho ba tỉnh Thanh Hóa cũng là thiên ý.”

Tần Ca hiểu rõ, “Ngày mai khi thượng triều thì trẫm sẽ hạ chỉ. Nội các vẫn còn đang thương nghị về chế độ thuế mới, Thái sư có thượng sách gì hay không?”

Lâm Giáp cẩn thận nói, “Quy định về thuế má liên quan đến căn nguyên của quốc gia, lúc này lão thần chưa có biện pháp tốt nhất.” Hắn nhìn Hoàng Thượng rồi hỏi, “Không biết Lương Vương có thượng tấu đối với việc này hay chưa?”

Tần Ca không đáp mà lại hỏi, “Thái sư vẫn lo lắng Lương Vương hay sao? Mặc dù trẫm rời kinh mấy ngày nhưng vẫn biết được vài chuyện trong triều đình. Lương Vương làm người khiêm tốn ôn nhã, đối với trẫm cũng là trung thành và tận tâm. Trẫm hy vọng ngày sau hắn có thể giống như Thái sư, trở thành trợ thủ đắc lực của trẫm, phân ưu vì trẫm.”

Lâm Giáp lo âu nói, “Lão thần không phải không thích Lương Vương, ngược lại lão thần thập phần tán thưởng hắn. Khi Lương Vương còn ở Lương Châu, lão thần lo lắng

trời thì cao vua thì xa, hắn sẽ cầm binh uy hϊếp đến giang sơn của Hoàng Thượng. Nhưng hiện tại Lương Vương tự nguyện về kinh thành, lão thần cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lòng người khó đoán, Hoàng Thượng hợp ý với Lương Vương như thế, không chỉ cho hắn cầm binh quyền mà còn cho hắn vào Nội các. Lão thần lo lắng ân sủng của Hoàng Thượng càng nặng thì tâm tư của Lương Vương sẽ càng bất định, ngày sau sẽ tạo thành hậu hoạn.”

Tần Ca làm sao lại không biết Thái sư lo lắng, khi hắn còn nhỏ thì ở bên cạnh hắn ngoại trừ Ngũ Tử Ngang chính là Thái sư. Còn nhớ rõ lúc hắn ở thời thiếu niên mà sinh bệnh, canh giữ bên giường hắn không phải phụ hoàng, không phải mẫu hậu mà là Thái sư. Không thể nói với Thái sư quan hệ hiện tại của hắn và Ngũ Tử Ngang, Tần Ca chỉ nói, “Nếu ngày sau hắn có dã tâm đối với trẫm thì trẫm sẽ không nương tay.”

(tại sao bây giờ con cua đang có dã tâm với vợ mà không thấy bé Tần không nương tay)

Lâm Giáp đứng dậy rồi quỳ xuống, “Lão thần thề sống chết cũng phải bảo trụ giang sơn của Hoàng Thượng, không cho bất luận kẻ nào hủy đi tâm huyết của tiên Hoàng.”

“Thái sư” Tần Ca nâng Thái sư đứng dậy, không hề nói thêm điều gì. Tử Ngang nhất định sẽ trở thành quyền thần của hắn, hắn đã có thể suy đoán phản ứng của Thái sư đến lúc đó sẽ kịch liệt như thế nào. Nhưng cho dù phụ lòng Thái sư xem hắn như nhi tử thì hắn cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.

Thâm tâm áy náy mà dìu Thái sư ngồi xuống, Tần Ca thay đổi đề tài, “Thái sư, người thấy ai thích hợp với chức vụ Huyện lệnh huyện Thiên Ngự?”

“Nếu Lương Châu Thất Hiền nguyện ý phụ tá Hoàng Thượng thì có thể lựa chọn một trong bảy người bọn họ nhậm chức Huyện lệnh huyện Thiên Ngự.” Nhìn ra Hoàng Thượng không muốn bàn về chuyện của Lương Vương, Lâm Giáp áp chế lo lắng mà trả lời. Lâm Giáp trả lời không nằm ngoài dự liệu của Tần Ca, bất quá việc này cũng hợp ý hắn, hắn liền hỏi, “Vậy Thái sư cảm thấy ai thích hợp?”

“Cho dù lão thần chưa từng tiếp xúc với lương Châu Thất Hiền. Bất quá nghe nói Niên Sơ Hoài thận trọng lại tự cao. Huyện Thiên Ngự là nơi để hoàng thất hiến tế, phái hắn đến đó là thích hợp nhất. Bất quá nếu đã tổ chức Vịnh Xuân yến thì nên đợi sau khi chấm dứt hội thi ca thì hẳn hạ chỉ.”

“Cứ theo như lời của Thái sư.”

Cùng Thái sư hàn huyên nguyên buổi sáng, sau khi Thái sư rời đi thì Tần Ca ở ngự thư phòng trầm tư một mình. Hắn vốn định triệu kiến Nội các đại thần để thương nghị chế độ thuế mới, bất quá sau khi nhận được một tấu sớ thì Tần Ca hoàn toàn không còn tâm tư.

“Ôn Quế, gọi Diêm Nhật đến đây.”

“Dạ.”

“Chỉ chốc lát sau, Diêm Nhật trong y phục thái giám tiến đến. Đây là lần thứ hai Tần Ca thấy hắn, sắc mặt của hắn vẫn trắng bạch như trước. Tần Ca cho Ôn Quế lui ra, sau đó hạ mật chỉ, “Vịnh Xuân yến mùng mười tháng năm, để cho nhóm tiểu quỷ tung tin là do Thái sư và Lương Vương vì các hàn sĩ mà khẩn cầu, trẫm đã đáp ứng.”

Diêm Nhật dập đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.

“Lui ra đi.”

Diêm Nhật lui xuống, Tần Ca ngắm nghía viên ngọc châu trên bàn một hồi rồi cất tiếng, “Ôn Quế, bãi giá. Trẫm muốn đến Lương Vương phủ.”

Ôn Quế đang canh giữ ở bên ngoài thì suýt nữa đã lảo đảo té ngã, trong lòng hoảng hốt nhìn Khổng Tắc Huy liếc mắt một cái, “Dạ! Hoàng Thượng.” Khổng Tắc Huy từ góc tường đi ra, khi bước qua bên cạnh Ôn Quế thì lấy chuôi kiếm vỗ lên bờ vai của hắn, “Còn ngẩn người làm cái gì? Không mau phái người chuẩn bị xe ngựa.”

“Khổng thống lĩnh, ngài mau nghĩ cách thông báo Vương gia một tiếng a.” Ôn Quế hạ giọng vội vàng la lên, sau đó hắn lại chạy nhanh đi phân phó người chuẩn bị. Vì sao Hoàng Thượng lại muốn đến quý phủ của Vương gia? Chẳng lẽ tối hôm qua Hoàng Thượng và Vương gia cãi nhau? Không nên a.

Khổng Tắc Huy lại đẩy Ôn Quế một phen, “Còn không mau đi thay y phục cho Hoàng Thượng.”

“A!” Sắc mặt của Ôn Quế trắng bệch, vội vàng mở cửa ngự thư phòng.

Sau khi Ôn Quế bước vào, Khổng tắc huy thấp giọng nói trống rỗng một câu,“Muốn báo tin cho Vương gia hay không thì tự ngươi lo liệu.”

Ngũ Tử Ngang lúc này đang làm cái gì, đang ở đâu? Ôn Quế hoàn toàn không thể ngờ rằng Ngũ Tử ngang đang uống rượu với Đường Tĩnh của Lương Châu Thất Hiền tại tửu lâu tốt nhất kinh thành. Vì sao lại chỉ với Đường Tĩnh? Khi Ngũ Tử Ngang đến Lương Châu đã kết giao với một vị bằng hữu chính là Đường Tĩnh, cũng là Đường Tĩnh làm cho hắn nhận thức với sáu người còn lại. Trong kinh nhiều tai mắt, vì không muốn người ta chú ý nên sau khi Ngũ Tử Ngang đưa bảy người trở lại khách điếm thì chỉ hẹn Đường Tĩnh ra uống rượu. Sáu người kia hiểu được hắn khó xử nên không hề cảm thấy bất mãn vì điều này.

Trò chuyện một hồi, Đường Tĩnh thân thiết nói, “Vương gia trở lại kinh thành tựa hồ cũng không đắc chí. Mặc dù Tĩnh mới vào kinh thành, nhưng cũng nghe được một chút tin đồn.”

Ngũ Tử Ngang cười khổ, “Đắc chí hay bất đắc chí cũng là không có cách nào. Ai bảo ta mang họ Ngũ, lại là Vương gia làm chi. Không nói đến chuyện phiền lòng này nữa. Nào, uống cạn đi.”

Đường Tĩnh nhìn Ngũ Tử Ngang uống cạn ly rượu, hắn cũng uống một ngụm.

Ngũ Tử Ngang nói một cách cô tịch, “Lần này Vịnh Xuân yến đối với các ngươi mà nói là một cơ hội tốt. Nếu các ngươi có thể vì Hoàng Thượng mà phân ưu cũng là phúc đức của dân chúng. Ai, ta vốn nghĩ rằng tự nguyện hồi kinh sẽ làm cho những người đó yên tâm, nhưng sau khi hồi kinh thì mới biết được trừ phi Hoàng Thượng biếm ta thành thứ dân, bằng không sẽ không có ai tin tưởng lòng trung thành của ta.”

Đường Tĩnh lập tức nâng chén mà nói, “Tại hạ suốt đời không quên ơn tri ngộ của Vương gia, nếu Tĩnh có thể vào triều, chắc chắn sẽ vì Vương gia mà máu chảy đầu rơi, tuyệt không hai lời.”

“A, không cần máu chảy đầu rơi. Khi ta uất ức thì có thể nghe ta lải nhải vài câu là được rồi.” Ngũ Tử Ngang lại cùng Đường Tĩnh uống một ly, vứt bỏ nỗi cô tịch mới vừa rồi. Đỡ lấy bầu rượu mà Đường Tĩnh đang cầm, hắn tự

tay rót đầy rượu cho Đường Tĩnh và chính mình, vừa cười vừa nói, “Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý, minh nhật sầu lai minh nhật ưu. Ta tin tưởng ở Vịnh Xuân yến tài năng của Lương Châu Thất Hiền có thể trấn áp quần phương, kinh động tứ phía.”

(Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý, minh nhật sầu lai minh nhật ưu= hôm nay có rượu ta say đã, ngày mai sầu tới mặc sầu trôi)

“Vương gia quá khen” Đường Tĩnh khiêm tốn cụng ly cùng Ngũ Tử Ngang, trong lòng thỏa thuê mãn nguyện.

Ngay khi hai người đang cao hứng uống rượu thì một vị tiểu nhị vai vác khăn, tay bưng khay thức ăn tiến vào phòng hai người. Ngũ Tử Ngang liếc mắt nhìn hắn một cái, động tác uống rượu khẽ dừng lại. Sau khi tiểu nhị rời đi thì Ngũ Tử Ngang đứng dậy, “Bỗng nhiên cảm thấy quá mót, ta đi một chút liền quay về.”

Đường Tĩnh đứng dậy đưa tiễn.

Ra khỏi phòng, tiểu nhị lúc trước đưa thức ăn không biết từ đâu xông ra, nhanh chóng để lại một câu, “Hoàng Thượng muốn đến Vương phủ, đã xuất cung.” Thần sắc của Ngũ Tử Ngang đại biến, vội vàng xoay người trở về phòng, thấy vẻ mặt lo âu của hắn, Đường Tĩnh cũng trở nên sốt ruột.

“Đường Tĩnh, xảy ra chuyện lớn. Ta phải nhanh chóng hồi phủ.”

“Vương gia, xảy ra chuyện gì?”

Đường Tĩnh bị hoảng sợ.

“Ta về phủ trước, tối nay ta phái người truyền tin cho ngươi.”

Không giải thích mà vội vàng xoay người bỏ chạy, Đường Tĩnh nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có thể rời đi, quay về tìm những người còn lại để thương lượng.

Chạy thẳng một mạch ra khỏi tửu lâu, Ngũ Tử Ngang lên ngựa quay về Vương phủ, Vì sao Tần Ca lại đột nhiên muốn đến Vương phủ? Nghĩ đến một nữ nhân trong phủ, trên trán của hắn liền ứa mồ hôi lạnh. Xong rồi, xong rồi, lần này tuyệt đối xong rồi.