Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 18

Có lẽ do sắp đến dịp cuối năm, hôm nay chợ bỗng trở nên náo nhiệt khác thường. Trên đường phố, âm thanh nhộn nhịp vang lên không ngừng, tiếng chiêng trống rộn rã hòa cùng những tiếng rao hàng liên hồi.

Lưu Ngọc Bắc dạo bước giữa chợ, ngắm nhìn mọi thứ đến hoa cả mắt, chẳng mảy may nhận ra những gì sắp xảy đến.

Để che đi chiếc cổ sưng to, cậu buộc một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Nửa khuôn mặt khuất sau chiếc khăn, chỉ còn lộ ra đôi mắt trong veo, mang theo nét lạnh lùng, trầm tĩnh, dường như không hòa hợp với sự náo nhiệt của thế gian.

Ánh đỏ từ những câu đối phản chiếu lên mặt, khiến gương mặt cậu thoáng hồng hào. Chợt nhớ ra điều gì, cậu hỏi:

"Đúng rồi, vẫn chưa hỏi cậu, sao lại đến bệnh viện vậy?"

Diệp Hoài Hi theo phản xạ giơ tay chạm vào tuyến cổ của mình, ánh mắt hơi lảng tránh. Không rõ là nói cho bản thân nghe hay cho Lưu Ngọc Bắc:

"Chỉ là bị cảm thôi."

Nhận ra cậu ta có tâm sự, Lưu Ngọc Bắc không hỏi thêm, lặng lẽ đi theo phía sau Diệp Hoài Hi. Thực lòng mà nói, đây là lần đầu tiên cậu biết, ngoài khu trung tâm thành phố còn có một nơi náo nhiệt như thế này.

Hàng hóa rực rỡ muôn màu, người qua lại đông đúc, thế giới nhộn nhịp ấy khiến Lưu Ngọc Bắc như lạc vào một giấc mơ.

Cậu chỉ vào những món hàng bày trên vỉa hè, cố dùng giọng vui vẻ để chọc cho Diệp Hoài Hi cười. Nhưng khả năng có hạn, sự vụng về của cậu lại tạo nên dáng vẻ buồn cười.

Diệp Hoài Hi chỉ cười nhẹ, không nói gì nhiều.

Biết mình không thể làm cậu vui, Lưu Ngọc Bắc chỉ im lặng đi theo sau, không nhắc gì đến chuyện buồn. Không khí giữa hai người có chút gượng gạo.

Khi dừng lại trước một quầy hàng nhỏ, Diệp Hoài Hi chủ động phá vỡ sự im lặng:

"Nhìn cái búp bê cầu phúc này đi, có phải trông giống cậu không? Mua một cái về nhé?"

Búp bê có khuôn mặt tròn trịa, môi đỏ răng trắng, ánh mắt đầy ý cười. Nó mặc áo bông đỏ in hoa, cổ áo viền lông trắng, từng chi tiết được làm tinh xảo, sống động như thật. Trên tay ôm một bộ câu đối khắc tám chữ: “Vạn sự như ý, tâm tưởng sự thành.”

Lưu Ngọc Bắc cúi đầu, ánh mắt khẽ lay động. Trong lòng cậu dâng lên cảm giác xót xa. Búp bê cầu phúc là biểu tượng của may mắn, còn cậu lại chỉ thấy mình như một điềm gở. Cậu không có tư cách mang búp bê về nhà.

Người bán hàng tưởng cậu do dự, liền tranh thủ giới thiệu, hết lời khen ngợi, hy vọng có thể thuyết phục cậu mua.

Nhưng tâm trí của Lưu Ngọc Bắc không để ý đến lời quảng cáo đó. Cậu chỉ tay vào một bộ câu đối bên cạnh, hỏi giá:

"Cái này bao nhiêu?"

Tết đến nhà phải dán câu đối xuân, như vậy mới có không khí vui vẻ, đỡ phần quạnh quẽ.

Người bán hàng báo giá, ra hiệu bằng tay. Lưu Ngọc Bắc không muốn mặc cả, thấy hợp lý liền trả tiền rồi mang câu đối đi.

"Vì sao không mua búp bê? Vừa rồi thấy cậu đứng ngẩn ngơ nhìn nó mà." Diệp Hoài Hi tưởng rằng cậu muốn mua, bèn tự ý quyết định. Quay sang người bán, chú nói:

"Cái này tôi lấy."

Người bán sảng khoái đóng gói búp bê cầu phúc đó, không quên nhắc:

"Đây là đồ dễ vỡ, nhớ cầm cẩn thận. Hẹn gặp lại lần sau!"

Diệp Hoài Hi nhận hàng, quay lại đưa búp bê cầu phúc cho Lưu Ngọc Bắc.

Cậu thoáng ngẩn người, mãi một lúc sau mới vụng về đưa tay nhận lấy. Không thể tin nổi, lại có người chủ động tặng quà cho cậu. Lâu lắm rồi, cậu không nhận được món quà nào.

Lưu Ngọc Bắc dè dặt xác nhận, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ:

"Tặng tôi thật sao?"

Diệp Hoài Hi cười nhẹ:

"Đúng vậy, xem như quà năm mới."

Lưu Ngọc Bắc bỗng có chút ngượng ngùng, đảo mắt nhìn quanh, rồi cũng mua một món đồ trang trí nhỏ đưa cho Diệp Hoài Hi, chân thành nói:

“Coi như đáp lễ.”

Diệp Hoài Hi bị dáng vẻ thật thà của cậu làm bật cười. Nhận lấy món quà, chú trêu:

“Chỉ mới vậy mà đã không chờ được để tặng quà cho tôi à? Cậu như thế này lại khiến tôi nghĩ cậu ghét tôi mất.”

Lưu Ngọc Bắc vội vàng xua tay phủ nhận:

“Không, không có! Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu thôi.”

Có lẽ đã lâu rồi Diệp Hoài Hi chưa gặp ai chân thành như vậy, chú thoáng ngẩn người, nhất thời không biết tiếp tục câu chuyện thế nào, chỉ sợ Lưu Ngọc Bắc lại coi lời đùa của chú là thật.

Con phố dài bất tận, dường như không thấy điểm cuối, cả hai cứ thế bước đi mà chẳng hề thấy mỏi.

Người qua lại đông đúc, chỉ cần sơ ý một chút là có thể va phải người khác. Lưu Ngọc Bắc rất cẩn thận ôm lấy phúc oa oa, như sợ món đồ nhỏ trong lòng bị va chạm. Vì quá tập trung bảo vệ, cậu không để ý người phía trước, cuối cùng đâm sầm vào một vòng tay rắn chắc.

Hương thơm quen thuộc phảng phất quanh mũi, ký ức hôm đó ùa về, khiến Lưu Ngọc Bắc càng thêm sợ hãi khi đối diện Chung Ly Tuân. Theo bản năng, cậu ôm chặt phúc oa oa, lùi lại phía sau.