Luôn Có Người Cố Chấp Muốn Đánh Dấu Ta

Chương 8

"Tất cả các đơn vị chú ý! Hôm nay có một khách hàng vô cùng quan trọng ghé thăm. Ngay bây giờ toàn bộ cửa hàng phải dọn dẹp sạch sẽ. Mọi người hãy chuẩn bị đầy đủ, tiếp đón thật chu đáo vị khách này, cố gắng tranh thủ bán được thêm vài căn hộ, phấn đấu cho thành tích cuối năm!"

Sáng sớm, giám đốc đã triệu tập mọi người đến họp, cẩn thận căn dặn từng chi tiết.

"Ai lại có nhiều tiền dư thừa đến mức mua nhà như mua cải trắng, chẳng lẽ để nuôi nấm hay sao?"

"Cũng có thể là họ đầu cơ buôn bán nhà đất, ai mà biết được. Dù sao lát nữa chúng ta cứ linh hoạt mà hành xử, nhìn thái độ rồi hành động."

...

Mọi người xung quanh bàn tán không ngớt. Lưu Ngọc Bắc đứng ở một góc, lặng lẽ lắng nghe. Cậu không đặt nhiều hy vọng vào những lời nói đó. Cậu vốn không giỏi giao tiếp, chỉ cần hoàn thành đủ chỉ tiêu để kiếm sống qua ngày là được, chẳng cần tranh giành những chuyện này.

Thành tích của Lưu Ngọc Bắc từ trước đến nay luôn đứng cuối bảng. Mười khách hàng thì có đến chín người bị cậu "khuyên" rời đi. Vì quá thật thà, cậu luôn nói hết mọi ưu khuyết điểm của căn hộ, khiến khách hàng nghe xong liền ngần ngại không muốn mua nữa.

Gặp được khách hàng dễ tính thì còn đỡ, nhưng nếu đối diện với những người ngang ngược, vô lý, tình hình lại càng khó khăn hơn. Nếu không phải vì tính cách thật thà và sự chăm chỉ của cậu, giám đốc có lẽ đã cho cậu nghỉ việc từ lâu.

"Đến rồi!"

Tất cả nhân viên trong cửa hàng đứng ở cửa, kiễng chân chờ đợi. Cuối cùng, họ cũng nghe thấy tiếng giám đốc hồ hởi, thân thiện chào đón:

"Hoan nghênh quý khách ghé thăm!"

Hai nhân viên lễ tân cùng các bảo vệ cúi người chào đón với thái độ hết sức cung kính.

Lưu Ngọc Bắc tò mò. Không biết vị khách nào mà khiến cả công ty náo động như vậy. Liệu có người nào còn có địa vị cao hơn cả Chung Ly Tuân không?

Người được gọi là "khách hàng lớn" xuất hiện với khuôn mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm. Anh bước vào mà chẳng buồn liếc mắt nhìn mọi người xung quanh.

Lưu Ngọc Bắc đứng cuối hàng, tầm nhìn không rõ lắm, chỉ có thể nghe giọng giám đốc đang ân cần:

"Chung thiếu, ngài cứ thoải mái xem. Bên kia là những căn hộ mới nhất."

Chung thiếu?

Tim Lưu Ngọc Bắc chợt đập nhanh hơn. Cậu cố nhón chân để nhìn rõ, trong lòng tự hỏi: Liệu có phải anh ấy không?

Qua khoảng cách vài người, ánh mắt của cậu và người kia chạm nhau trong chốc lát. Đúng là Chung Ly Tuân!

Không hiểu sao, cậu cảm thấy vui đến lạ, tim đập rộn ràng không ngừng. Có lẽ là vì lòng biết ơn. Ai mà không thích một người tốt bụng như vậy chứ?

Chung Ly Tuân vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, tạo cảm giác xa cách. Bộ vest đen anh mặc phẳng phiu, không một nếp nhăn. Lưu Ngọc Bắc tận mắt thấy anh bước qua đám đông, tiến thẳng về phía mình.

"Cậu làm việc ở đây à?"

Ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía Lưu Ngọc Bắc, khiến cậu trở thành tâm điểm. Bị quá nhiều người chú ý, cậu hơi bối rối, lùi lại vài bước, chất phác gật đầu:

"Đúng vậy..."

Cậu không hiểu sao Chung Ly Tuân lại biết mình làm ở đây. Nhưng nhớ lại lần trước, khi gặp nguy hiểm, anh đã xuất hiện kịp thời. Với thân phận của anh, tra ra nơi cậu làm việc có lẽ chẳng phải việc khó.

Chung Ly Tuân bước từng bước đến gần, cậu lùi lại vài bước, anh lại tiến lên vài bước, cho đến khi cậu không còn đường lui.

"Cậu còn đau không?"

Lưu Ngọc Bắc ngẩng đầu lên nhìn, rồi nhanh chóng cúi xuống. Cậu không thể tin rằng có người quan tâm đến mình thật sao? Vết thương trên đầu cậu đã lâu không đau nữa, chỉ còn một vết bầm nhỏ và lớp vảy đã đóng.

Chính cậu gần như đã quên mất sự tồn tại của vết thương này.

Như muốn xác nhận điều gì, cậu lại ngẩng đầu lên một cách chậm rãi. Đôi mắt lạnh lùng kia dường như ẩn chứa chút ấm áp, khiến cậu bất giác cảm thấy gần gũi hơn.

Chung Ly Tuân cũng không ngờ phản ứng của cậu lớn như vậy. Thấy cậu im lặng, anh lùi lại vài bước rồi hỏi:

"Cậu sợ tôi à?"

"Không, không có..." Lưu Ngọc Bắc vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Làm sao cậu có thể sợ Chung Ly Tuân được chứ? Anh là người đầu tiên hỏi thăm cậu có đau không mà.

Giám đốc là người tinh ý, liếc mắt đã nhận ra mối quan hệ mập mờ giữa Lưu Ngọc Bắc và Chung Ly Tuân. Ông nhanh chóng phân tán mọi người rồi bước lên phía trước, niềm nở nói:

"Chung thiếu, hay để cậu Lưu giới thiệu với ngài một số căn hộ mới nhé."

Vừa nghe thấy câu nói ấy, vài ánh mắt ghen tị lẫn ngưỡng mộ lập tức đổ dồn về phía Lưu Ngọc Bắc. Bị nhìn như vậy, cậu càng thêm lúng túng, đầu cúi thấp không dám ngẩng lên, trông chẳng khác gì một con đà điểu cố né tránh ánh mắt người khác.

Chung Ly Tuân bất ngờ bị quấy rầy, nhíu mày không vui nhưng vẫn cố gật đầu nhẫn nại.

Giám đốc liền đẩy Lưu Ngọc Bắc đến gần anh, nói nhỏ: "Cố gắng mà thể hiện, cuối năm đạt thành tích tốt là được rồi."

Lưu Ngọc Bắc ngơ ngác gật đầu, chậm rãi tiến về phía Chung Ly Tuân. Vừa đến trước mặt anh, cậu cất giọng đều đều chuẩn mực:

"Tôi xin giới thiệu sơ qua về các căn hộ mới. Ban công ở đây đón sáng rất tốt, thiết kế ba phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và hai nhà vệ sinh..."

Chung Ly Tuân đi theo sau, vẻ mặt không rõ có đang lắng nghe hay không. Đột nhiên, anh bước nhanh hơn, đến gần Lưu Ngọc Bắc, khẽ cúi người thì thầm bên tai:

"Tuyến thể của cậu hồi phục thế nào rồi?"

Hơi thở ấm nóng phả lên cổ khiến Lưu Ngọc Bắc tê dại. Tiếng tim đập dồn dập vang lên rõ mồn một, không biết là của cậu hay của anh. Mùi tùng hương thoang thoảng khiến cậu bất giác đỏ bừng mặt, cả người nóng hổi như bị hấp chín.

"Cũng... ổn, ổn rồi."

Chung Ly Tuân ậm ừ một tiếng, gương mặt nghiêm túc trở lại:

"Tiếp tục đi."

"A? Ờ."

Lưu Ngọc Bắc cẩn thận giới thiệu từng chi tiết của các căn hộ, không bỏ sót điều gì. Nhưng suốt quá trình, vẻ mặt Chung Ly Tuân chẳng hề biểu lộ chút ý muốn mua.

Bỗng anh lên tiếng:

"Lấy tòa căn hộ đó đi. Mua 30 căn."

Lưu Ngọc Bắc tròn mắt kinh ngạc:

"Ba... 30 căn?"

Đây là khu căn hộ mới, vị trí đắc địa, phong thủy tốt, giá cả đương nhiên rất cao. Nếu mua 30 căn, chẳng phải là táng gia bại sản? Hơn nữa, một mình anh ở cũng không hết!

"Đúng vậy, 30 căn."

"Ờ... được."

Chung Ly Tuân nói thêm:

"Khen thưởng cho nhân viên."

Lưu Ngọc Bắc lắp bắp gật đầu, nghĩ bụng: Nếu được vào làm ở công ty của anh, hẳn là nhân viên sẽ được đãi ngộ rất tốt.

Lần mua bán này giúp Lưu Ngọc Bắc lập tức leo lên vị trí dẫn đầu doanh số, trở thành quán quân trong nhóm tiêu thụ. Có đồng nghiệp hâm mộ, người chân thành chúc mừng, nhưng cũng có người xì xào rằng cậu gặp may mắn quá mức.

Nhưng với Lưu Ngọc Bắc, đây lại là một món nợ ân tình lớn đối với Chung Ly Tuân. Từ khi quen biết anh, cuộc sống của cậu đã có quá nhiều điều không tưởng, giống như đang sống trong một giấc mơ ngọt ngào giữa những ngày tháng khó khăn.