Một đứa trẻ mồ côi lang thang lâu năm không nhớ rõ tuổi cũng chẳng có gì lạ.
"Thế cô..."
Lilli An chưa kịp hỏi tiếp thì chiếc xe bất ngờ xoay mạnh, khiến Úc Chiêu không kịp phản ứng, cả người ngã vào lòng người phụ nữ đeo mặt nạ.
Người phụ nữ đỡ lấy cô một cách tự nhiên, sau đó lập tức đẩy cô về phía sau, đồng thời cầm lấy khẩu súng máy lấp lánh ánh kim loại.
Những người khác cũng nhanh chóng hành động, ngay lập tức vào tư thế chiến đấu. Tiếng hú dài từ bên ngoài vọng lại. Lilli An ghé đầu nhìn qua cửa sổ, kêu lên:
"Là bầy chó răng độc!"
"Cô ngồi yên đây." Người phụ nữ ấn Úc Chiêu ngồi xuống ghế, ra lệnh: "Chuẩn bị chiến đấu!"
Úc Chiêu há miệng định nói gì đó nhưng chưa kịp thốt ra, tất cả thành viên của đội Sao Băng đã rời khỏi xe với vũ khí trong tay.
Úc Chiêu rất nghe lời, cô ngoan ngoãn ngồi trong xe, dõi mắt nhìn những người thuộc đội Sao Băng lần lượt rời đi, biểu cảm trên gương mặt cô thoáng chốc trở nên lạnh nhạt.
Cô dịch người đến gần cửa sổ xe, nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
Vùng đất hoang vu trải dài trước mắt, mặt đất dưới ánh trăng sáng lộ ra màu sắc kỳ lạ, là sự giao thoa giữa tím và đen. Đôi mắt của cơ thể này cũng tốt như mắt cô, Úc Chiêu mơ hồ nhận ra một vài khu vực trên mặt đất đang rỉ ra thứ chất lỏng sền sệt, trông như một lò luyện khổng lồ đang nấu lên thứ gì đó quái dị.
Cánh rừng ở phía xa không phải màu xanh tươi mơn mở, mà giống như hòa vào màu sắc của đất đai, từ trên xuống dưới là một mảng u tối bẩn thỉu.
Đây chính là... thế giới hoang tàn.
Không chỉ con người, mà cả cảnh sắc cũng hoàn toàn khác biệt với thế giới của cô. Úc Chiêu nhìn ra ngoài, không tìm thấy bất kỳ điều gì quen thuộc.
Trên vùng đất hoang vu, một trận chiến đẫm máu đang diễn ra. Trước đó, cô đã ngất đi, giờ đây mới là lần đầu tiên cô tận mắt chứng kiến cuộc chiến của những kẻ bị dị hóa.
Úc Chiêu trông thấy thứ được gọi là “chó răng độc,” vốn dĩ là những con linh cẩu. Nhưng khuôn mặt vốn có của chúng đã bị thay thế bởi một khối mô không thể mô tả, từ đó mọc ra vài xúc tu dài, thay thế nanh vuốt trở thành vũ khí. Trong khối mô đang quằn quại ấy, vài nhãn cầu giống như khối u thịt được gắn vào, có thể xoay chuyển đồng thời theo nhiều hướng khác nhau!
Cả đội Sao Băng có tổng cộng năm người, Tô Mộc Trầm, thuộc hệ tinh thần, cầm súng lùi về phía sau. Anh ta là người đứng gần xe nhất, trong khi bốn người còn lại đã lao vào bầy linh cẩu, dùng sức mạnh cơ thể để chống lại sự tấn công dữ dội của chúng.
Trong thế giới này, sinh vật bị ô nhiễm khi chết sẽ có hai kết cục: Một là giống như Thẩm Nhất Dục trước đó, bị dị biến, cơ thể và tinh thần đều cùng lúc tử vong; Hai là tinh thần chết nhưng cơ thể vẫn sống, trở thành xác sống không còn ý thức. Muốn gϊếŧ chúng lần nữa chỉ có cách tấn công vào não. Vì vậy, các thành viên Sao Băng đều cố gắng nhắm thẳng vào đầu để hạ gục nhanh chóng.
“Thuốc giải độc của chúng ta đã hết, chú ý đừng để bị cắn!” Phương Tiêu lớn tiếng nhắc nhở đồng đội.
“Đối phó với đám cấp 2 thôi mà, chỉ có răng độc.” Lilli An nhẹ nhàng đáp, thân hình linh hoạt như một chú chim nhỏ vui vẻ, dáng người cô ta nhỏ nhắn, nhảy nhót trên đầu bọn linh cẩu. “Phương Tiêu, đừng bảo với tôi là anh kém đến mức bị thứ cấp 2 này làm bị thương đấy nhé!”
Một chiếc răng nanh sắc nhọn của linh cẩu cắn trúng cánh tay của Lilli An, phát ra âm thanh chói tai như kim loại cọ xát vào nhau, làm rách toạc áo cô ta.
Lilli An bĩu môi một tiếng, dùng nòng súng trên tay còn lại đâm thẳng vào khối u thịt của nó, bắn tung cả cái đầu.
Úc Chiêu tròn mắt kinh ngạc.
Hiện tại cô chỉ có năng lực chữa trị, rất rõ ràng về tình trạng cơ thể yếu ớt của mình. Nếu bị cắn trúng, dù không mất tay cũng coi như phế đi. Trong khi đó, bọn họ có thể dùng cơ thể mình chống chịu mà không bị thương.
Những người này hẳn là dị hóa giả thuộc hệ thân thể. Những dị hóa giả khác sẽ không thể có thể chất thay đổi mạnh mẽ như vậy.
Nhìn cảnh tượng này, cô càng thêm chắc chắn rằng việc ở lại trong xe là lựa chọn đúng đắn. Mặc dù số lượng bầy linh cẩu rất đông, nhưng không phải đối thủ của Sao Băng, chắc không cần lo lắng về vấn đề an toàn.