Sư Tôn Mắt Mù Nuôi Dưỡng Đồ Đệ Vạn Nhân Mê

Chương 6

“Tất nhiên rồi.” Cố Tức Túy tìm một cây gậy chống, xác định lộ tuyến trên bản đồ rồi xuất phát.

Cố Tức Túy – một kẻ nửa mù – thật sự không dám ngự kiếm vì sợ sẽ ngã chết, hoặc tệ hơn là bị chim bay ở tốc độ cao đâm chết.

Y tiếp tục nói: “Đề thí luyện lần này là do sư huynh đặt ra.”

Trong tiểu thuyết chỉ tóm tắt sơ qua về tình tiết này, không giải thích rõ nội dung thí luyện mà nhảy thẳng sang phần tiếp theo.

Chẳng rõ là tác giả lười biếng hay cố ý mà chỉ mô tả đối thủ của Lục Chu Khiêm trong cuộc thí luyện là “cao lớn như quái vật”, còn loại quái vật gì thì không viết rõ.

Hệ thống phản ứng lại ngay: [Ngài đang gian lận!]

“Đó là sư huynh tự nguyện cho ta biết. Hơn nữa, nếu sư huynh đã muốn tiết lộ, vậy thì đó là vấn đề của sư huynh, liên quan gì đến ta?” Cố Tức Túy đáp rất thản nhiên, không chút gánh nặng.

Hệ thống câm nín trước sự logic này.

Đã vào đầu đông, Cố Tức Túy chuyên tâm vận công để đôi mắt có thể nhìn thấy những bóng dáng mơ hồ, nhưng các chi tiết nhỏ thì không, bao gồm cả việc vận công chống lạnh.

Khi đến viện của sư huynh, đôi tay Cổ Tức Túy đã lạnh cóng, chẳng còn cảm giác gì.

...

Bên kia, sau khi chăm sóc Cố Tức Túy, Lục Khiêm Chu bước chậm đến một hồ cá gần đó.

Hắn nhìn thoáng qua, đám cá trong hồ thấy người liền hồ hởi bơi lại gần.

Lục Khiêm Chu dừng chân, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm đám cá trong ao. Nhìn một lúc, hắn thản nhiên, không cảm xúc thốt ra hai chữ: “Đói sao?”

Nói rồi, hắn nhấc tay, ném một viên thuốc giống hệt viên thuốc Cố Tức Túy đã uống xuống hồ.

“Ăn đi.”

Đám cá nhanh chóng tranh nhau đớp lấy viên thuốc tỏa ra linh khí nồng đậm kia.

Giọng điệu Lục Khiêm Chu dịu dàng tựa như lúc dỗ dành Cố Tức Túy, nhưng đôi mắt nhìn lũ cá lại lạnh lẽo đến thấu xương.

...

Đứng trước Mặc Trúc Viện của sư huynh Hành Cửu Mặc, Cố Tức Túy xoa tay, thầm cảm thấy may mắn vì môn phái tu chân này có Truyền Tống Trận. Nhưng dù vậy, y vẫn phải đi bộ không ít quãng đường.

Lạnh quáaa!

Cố Tức Túy không muốn đứng ngoài hứng gió thêm chút nào. Đang định tìm người gác cổng thông báo cho sư huynh, chưa kịp mở miệng đã có cả đống người thông báo giúp.

Giọng bọn họ vang lên đầy khẩn trương, như thể muốn cả Mặc Trúc Viện đều biết y đến chơi:

“Cố tiên quân tới! Cố tiên quân tới!”

“Còn đứng đó làm gì? Mau chuẩn bị đi!”

Cố Tức Túy bị sự đón tiếp nhiệt tình này làm ngượng ngùng: “Các ngươi không cần căng thẳng như vậy, ta chỉ đến nói mấy câu với sư huynh rồi đi ngay.”

Nghe vậy, đám đệ tử càng hốt hoảng hơn: “Chưởng môn không có ở đây, làm sao bây giờ?”

Đúng vậy, Hành Cửu Mặc không chỉ là sư huynh của Cố Tức Túy, mà còn là Chưởng môn của môn phái này.

“Làm sao bây giờ? Chưởng môn không ở đây, sao chúng ta dám để Cố tiên quân tiến vào?”

“Đừng hoảng! Mau đem những thứ quý giá cất đi, nhanh lên!”

“Cất thì cất, ngươi nói lớn tiếng thế làm gì? Cố tiên quân là sư đệ ruột của Chưởng môn, Chưởng môn từng dặn chỉ cần Cố tiên quân không làm Chưởng môn tức chết, thì không cần đuổi Cố tiên quân ra khỏi sư môn.”

Cố Tức Túy: “…” Đây là loại dặn dò gì vậy?

“Ngươi sợ cái gì? Cố tiên quân bị điếc mà, không nghe được đâu.”

“Ngươi nhầm rồi! Cố tiên quân chỉ mù thôi, không phải bị điếc!”

“Hả? Không thể nào? Vậy sao mỗi lần đến đây, thứ ngài ấy tiện tay cầm đi đều là đồ quý giá nhất, kêu thả xuống lại chẳng chịu nghe bao giờ?”

Cố Tức Túy: “…” Rốt cuộc đạo đức của nguyên thân kém đến mức nào, “mượn” bao nhiêu thứ quý giá mà lại bị gắn cho biệt danh "mắt mù, tai điếc" thế này?