Mưu Sát Tuổi Xuân

Chương 5

Quyển 1 - Chương 5
Typer: Trầm Vân

Chiều tối, xe cảnh sát đưa ông Điền và cậu bé đến một tòa nhà cao ở trung tâm thành phố. Năm ngoái, Điền Việt Tiến phá được một vụ án trộm cắp có giá trị hàng triệu tệ, Sở Công an đã phá lệ phân ho anh một căn hộ mới, khiến đồng nghiệp không khỏi ngưỡng mộ.

Cậu bé hồi hộp quan sát xung quanh. Đứa bé này lớn lên ở phố huyện nhỏ bé, sợ rằng chưa rừng đi thang máy bao giờ, bàn tay to của Điền Việt Tiến ấn nhẹ vào đầu vai cậu bé, nhanh chóng khiến cậu bé bình tĩnh lại. Xách thức ăn nấu sẵn mua trên đường, hai người đi thang máy lên cửa nhà, vừa may gặp người hàng xóm mới chuyển đến ở đối diện, đã bị cho rằng là ông Điền đưa con trai về nhà.

Chuông cửa đã kêu một hồi lâu, cửa phòng được mở ra với lực yếu ớt, lộ ra khuôn mặt của một cô bé.

Cô bé ấy là Điền Tiểu Mạch.

Con gái đã quá quen với việc xuất quỷ nhập thần của ông bố mình, song hôm nay thấy bố hết giờ làm về nhà đúng giờ nên cảm thấy rất lạ. Mở cửa ra chẳng nói chẳng rằng lùi lại nửa bước như đối mặt với một người xa lạ. Cô bé không muốn nhìn bố thêm nữa, đương nhiên cũng chẳng chú ý đến sự tồn tại của cậu bé kia, quay người đi vào phòng mình, lại nghe thấy tiếng của bố: “Tiểu Mạch.”Typer: Trầm Vân. [Truyện chỉ được type tại Diễn đàn ]

Điền Tiểu Mạch bực dọc quay đầu lại, mới nhìn thấy bộ mặt của Thu Thu cũng bằng tuổi với mình, không ngờ trong nhà lại có thêm một người nữa.

“Tiểu Mạch, cậu này là Thu Thu, là...” Ông bố còn chưa nghĩ được phải nói thế nào với con gái mình, “Cậu ấy là con trai của bạn bố.”

Thu Thu vừa nghe thấy “con trai của bạn bố”, liền nhìn Điền Việt Tiến với ánh mắt khác thường.

Ánh mắt của Điền Tiểu Mạch còn khác thường hơn nữa, nhìn thấy áo sơ mi trắng, quần xanh, giày đá bóng xám rất đơn giản trên người anh chàng này, giống như người vừa bước ra trong các bộ phim cũ. Chỉ cần mắt của con gái hơi thay đổi là Điền Việt Tiến có thể biết được trong lòng cô đang nghĩ gì - cô bé không hoan nghênh Thu Thu - vị khách không mời mà đến này.

Ông Điền gượng gạo quay đầu lại nói: “Thu Thu, đây là Điền Tiểu Mạch - con gái chú, bằng tuổi với cháu, cho nên đừng gò bó nhé.”

Thu Thu cũng thế, chẳng nói gì, Điền Việt Tiến kéo cậu ta ngồi xuống ghế sofa, cố ép bản thân vui vẻ hòa nhã với cô con gái: “Tiểu Mạch, đây là lần đầu tiên Thu Thu đến Thượng Hải, cần ở nhà mình mấy ngày.”

“Ở đây á?”

“Đó là do bố mời cậu ấy đến ở.”

Điền Việt Tiến nhất thiết phải nhấn mạnh điều này, để tránh việc con gái ông sẽ ghét bỏ cậu ta.[Truyện chỉ được type tại ]

“Được rồi.”

Tiểu Mạch chả buồn nhìn cậu ta thêm nữa, liền quay lại phòng mình.

Điền Việt Tiến lấy nước ngọt từ trong tủ lạnh ra để trước mặt của Thu Thu: “Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”

Điền Việt Tiến mở tivi lên, đưa điều khiển tivi cho cậu tự chọn kênh, sau đó đi vào bếp như một dịp hiếm khi thấy. Sau hồi lâu vật lộn, anh bưng ra mâm cơm với ba bát cơm đã nấu xong đặt lên bàn, rồi mở hộp đựng thức ăn chín mua sẵn ra. Mùa hè cũng không cần phải hâm nóng thêm nữa, cứ như vậy, ba người đã ăn xong bữa cơm tối với vẻ lạnh nhạt.

Tiểu Mạch đã sớm quen như này, cậu bé càng không để ý gì - đứa trẻ đáng thương này, đã mấy năm rồi cậu ấy không được sống cùng mẹ, có lẽ thường ngày cũng giống như này thôi.

Điền Việt Tiến thỉnh thoảng lại quan sát vẻ mặt con gái. Kể từ lúc mẹ mất, cô bé không bao giờ có được lại vẻ mặt tươi cười. Có những lúc, anh về nhà mà không hề báo trước, cô bé còn cố ý thể hiện vẻ mặt khó coi đối với bố. Nhưng cô bé càng lớn lại càng giống mẹ, đôi mắt to đen láy rạng ngời, cái mũi xinh đẹp, cái miệng xinh xắn, khuôn mặt trái xoqn sao nét rõ ràng. Ở trường học có rất nhiều các bạn nam thích cô bé, đây cũng là tất cả những việc mà Điền Việt Tiến phải lo lắng về cô con gái của mình.

Sau khi ăn cơm, Tiểu Mạch chăm chú ngồi trước tivi, xem phim “Đại Thời Đại” do các diễn viên Lưu Thanh Vân, Trịnh Thiếu Thu, Châu Huệ Mẫn thủ vai chính. Lúc bộ phim Hồng Kông này công chiếu thường có vạn người đổ xô ra đường đón xem.[Truyện chỉ được type tại ]

Điền Việt Tiến phát hiện thỉnh thoảng ngáp vặt - hiển nhiên đây là lần đầu tiên xem bộ phim này, rất khó hiểu được tình tiết bộ phim phức tạp, liền hỏi nhỏ: “Thế cháu muốn xem chương trình gì? Cháu tự chọn một kênh đi.”

Thu Thu rất hiểu ý trả lời: “Xem như này được rồi ạ.”

Điền Việt Tiến dữ dằn nhìn sang con gái nhưng không hề có tác dụng gì, cái điều khiển tivi đang ở trong tay cô bé. Anh lại chỉ có thể ngâm cho mình một cốc chè đặc, đến ngồi bên cạnh xem sổ ghi chép công tác, tiếp tục suy xét về vụ hung sát đang khó bề phân biệt.

Ba tập “Đại Thời Đại” chiếu hết, Điền Việt Tiến mới phát hiện cậu bé nằm co trên ghế sofa, buồn ngủ đến mức ngủ gật. Tiểu Mạch cơ bản không để ý gì cậu ta, để cậu bé đến từ phố huyện nhỏ bé xiêu vẹo trên ghế sofa, lắc lư như sắp gục đổ.

Điền Việt Tiến gấp cuốn sổ ghi chép công tác lại, đưa Thu Thu vào nhà vệ sinh, dạy cậu ta sử dụng vòi hoa sen. Sau khi cậu bé bắt đầu tắm, ông Điền mới quay lại trước mặt con gái nói nhỏ: “Vì sao lại không nói chuyện với cậu ấy?”

“Nói cái gì ạ?”

“Hãy tự nhiên đi! - Cậu ấy là khách của nhà ta mà!”

“Là khách của bố, nhưng không phải là khách của con.” Tiểu Mạch thể hiện ánh mắt ngang ngược, bướng bỉnh, tiện tay tắt ngay tivi. “Ai biết được cậu ta có thể nghe hiểu được lời con nói. Còn nữa, đợi cậu ta đi ra khỏi nhà vệ sinh thì bố hãy vào dọn sạch sẽ một chút nhé, con còn phải tắm nữa!”[Truyện chỉ được type tại ]

Cơn tức giận của Điền Việt Tiến đã bốc lêи đỉиɦ đầu, vừa muốn nổi giận thì lại sợ cậu bé nghe thấy được, đành phải câm lặng không nói gì trở về phòng. Ông nhanh chóng dọn dẹp ga trải giường, để cho cậu bé một cái chiếu mới, trải chiếu cũ lên sàn nhà. Mỗi khi trời mùa hè nóng bức nhất, ông càng thích ngủ dưới sàn nhà để hóng gió mát.

Đợi Thu Thu tắm rửa xong, thay quần áo ra, Điền Việt Tiến đã nằm dưới sàn nhà, cậu bé vội nói: “Hay là cháu ngủ dưới sán nhà cho ạ!”

“Cháu nhỏ lại gầy gò, ngủ dưới sàn nhà dễ bị nhiễm lạnh, người gú nhiều thịt, không sao cả.” Điền Việt Tiến vỗ vỗ vào ngực: “ Mau ngủ đi! Cháu hãy ngủ sớm đi, đừng có thích ngủ muộn giống như con gái chú!”

Lời nói của chú cảnh sát già chính là mệnh lệnh, cậu bé không thể từ chối mà nằm xuống ngủ, chờ đợi cơn ác mộng đến...