Quyển 2 - Chương 9
“Điền Tiểu Mạch!”Một giọng nói vang lên từ phía sân trước của công ty, cô đứng lên trước mặt ông chủ người Mỹ, cúi đầu bước qua khu văn phòng bận rộn.
Đây là tòa nhà văn phòng cao cấp của trung tâm hành chính Lục Gia Chủy, phía ngoài cửa sổ là vô số tòa nhà chọc trời với muôn hình vạn trạng, chỉ có thể nhìn thấy con sông Hoàng Phố như bị gãy vụn ra thành từng khúc qua khe hở giữa những khối sắt thép chằng chịt ấy, dưới ánh mặt trời mùa thu con sông tỏa ra sóng nước long lanh.
Ở sân trước của công ty, nhân viên chuyển phát nhanh, đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, giao cho cô một bưu kiện căn phồng. Tiểu Mạch để ý đến địa chỉ nơi gửi, thấy có ghi ba chữ “Khu Ma nữ“. Cô ôm gói bưu kiện vào lòng, không đành lòng mở ra ngay lập tức để tránh bị các cô đồng nghiệp nữ nhiều chuyện ở bên cạnh trông thấy.
Phụ nữ mà, có thể để người khác chia sẻ nỗi buồn cùng mình chứ không thể chia sẻ vật báu của mình với người khác được.
Cả buổi chiều, Tiểu Mạch cứ để ý đến bưu kiện đó, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng không yên lòng.
Sau khi tan ca cô không muốn chen chúc vào tàu điện ngầm mà chịu khó xếp hàng hai mươi phút mới bắt được một chiếc taxi. Chịu đựng cảnh tắc đường, vất vả để sang đường, đói khát khổ sở, cuối cùng cũng về được đến nhà.
Cô mở gói bưu kiện ra, có một hộp giấy được bao bọc rất cầu kỳ, phía ngoài được bọc một lớp nilon, không hề có nét chữ nào cả, chỉ có những họa tiết cỏ cây hoa lá giống như trong bức ảnh.
Tiểu Mạch cẩn thận xé lớp giấy bọc ra, chiếc khăn lụa nằm lặng lẽ trong hộp, dường như được gấp riêng thành hình bông hoa. Cô vô cùng thích thú với hình dáng kiểu này, giống như tiếp xúc với những cô thiếu nữ còn trinh trắng, cô hít thật sâu một hơi, bỗng bị giật bật ra như vừa bị điện giật - không phải là phản ứng tĩnh điện mà giống như đưa tay vào trong sữa bò, có cảm giác hạnh phúc mềm mại như đang mơ.
Các kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố trong người bắt đầu tiết ra.
Tiểu Mạch đã từng rất nhiều lần mua quần áo bằng lụa thật ở trên Taobao, chỉ có khi cầm trên tay mới cảm nhận được. Chiếc khăn lụa màu tím trước mắt cô, chưa hề mở ra mà đã phát ra những tia sáng êm ái và đều đặn, mặc dù tỏa sáng nhưng không hề chói mắt. Cô rất xót xa khi phải mở đóa hoa được gấp lại ấy, giống như đang đập vỡ đi một tác phẩm nghệ thuật vừa mới hoàn thành. Khi bề mặt của chiếc khăn lụa ma sát với nhau, nó tạo ra một thứ âm thanh nhẹ nhàng, sắc lẹm, người ta vẫn thường gọi là “tiếng lụa” để thể hiện là lụa tơ tằm tự nhiên chính thống. Chiếc khăn được mở ra nhưng không hề để lại nếp gấp nào, cứ như mới nguyên chưa hề có ai động tới, chứng tỏ sức đàn hồi của chất lụa này cực kỳ tốt.
Cuối cùng, cả chiếc khăn lụa đã mở ra giống như một viên đá quý hình vuông cực lớn, phủ lên chiếc giường ngủ của Tiểu Mạch.
Có lẽ là món quà mà ông trời ban tặng chăng? Vào ngày thứ ba sau khi bố cô qua đời. Cô mê mẩn ngắm nhìn chiếc khăn lụa, bắt đầu tưởng tượng xem bộ dạng mình khi khoác nó lên. Hoa văn và màu sắc của chiếc khăn hoàn toàn giống với những bức ảnh giới thiệu sản phẩm trên “Khu Ma nữ”, màu tím thuần khiết đến nỗi không thể thêm bớt gì được nữa, chắc chắn là loại thuốc nhuộm hoàn toàn tự nhiên. Những họa tiết cỏ cây hoa lá màu trắng kỳ thú, nở rộ ra trên giường cô, biến thành một khu vườn hoa lá tốt tươi, đó là khu vườn địa đàng.
Nhìn kĩ hơn một chút, từ chất liệu đến kĩ thuật gia công hoặc tạo hình hoa văn đều đạt đến độ hoàn mĩ, không thể tìm ra bất kỳ lỗi nào, có lẽ sức người không thể làm ra được - càng không thể nào là máy móc dệt nên, mà là do những người thợ xuất quỷ nhập thần. Tiểu Mạch lật chiếc khăn lên, góc cuối của chiếc khăn khẽ lướt qua má cô, cảm giác mát mẻ giống như một chiếc kem vậy, từng sợi tơ mơn man trên da mặt, khiến cô tưởng tượng ra một bầy tằm đang nhả tơ để làm kén bọc lấy mình.
Không tìm thấy thương hiệu, cũng không thấy chữ Esfahan đâu, không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của nhà sản xuất.
Có lẽ đây là chiếc khăn hoàn toàn là hàng thủ công mĩ nghệ, chưa từng được sản xuất hàng loạt với số lượng lớn. Chỉ cần người nào có con mắt tinh đời, chắc chắn sẽ đánh giá nó là một vật báu vô giá, 1900 tệ chẳng thấm vào đâu!
Tiểu Mạch không kìm lòng được nữa, vội cầm chiếc khăn lên, gấp lại cho vừa để khoác lên cổ, chuẩn bị đưa chiếc khăn lên quàng vào cổ. Bỗng trước mắt cô như có vật gì lướt qua, sợ đến nỗi ngón tay cô run bắn lên, chiếc khăn lụa theo đó cũng rơi xuống đất. Tiểu Mạch định thần nhìn lại, trong phòng hoàn toàn không có vật gì lạ xuất hiện. Cô nhặt chiếc khăn lụa quý giá lên, rồi thổi cho bay bụi đi. Khi đôi môi cô áp sát chiếc khăn lụa, bỗng nhiên dạ dày cuộn lên cồn cào, cô loạng choạng lao vào nhà vệ sinh, không kìm chế được mà “ọe” lên một tiếng, nôn ra hết cả bữa trưa đã ăn từ mấy tiếng trước.
Thật thê thảm! Lục phủ ngũ tạng đều như bị lôi ra hết cả, đầu tóc thì bết bát vào cả đống lộn xộn vừa nôn ra, khiến cô ghê cổ há miệng nôn thêm lần nữa.
Cô ngồi đờ đẫn dưới sàn, cô đã quên mất lần gần nhất mình nôn mửa là khi nào rồi? Năm thứ hai hoặc thứ ba từ hồi học tiểu học thì phải? Cô bật vòi hoa sen rồi tắm rửa một trận thật sạch sẽ.