Hôn

Chương 12

Chương 12
Lộ Tùng Quang đang đứng trước mặt Cố Diễn Sinh, chắn ngang đường của cô, anh cũng không ngờ là lại gặp cô ở đây. Trong chớp nhoáng, anh thấy tim mình đập thình thịch, mặt nở nụ cười dịu dàng, anh liếc qua, và nhìn thấy vẻ mặt gượng gạo của cô, rồi cười nói, “Đúng là lâu không gặp, em cố tình lẩn tránh anh, không ngờ lại gặp anh ở đây phải không?”

Cố Diễn Sinh do dự, có chút ngượng ngùng mất tự nhiên và cố giải thích, “Đâu có, gần đây em bận quá, không có thời gian tới xưởng vẽ.” Không để anh kịp nói câu gì, cô liền nói tiếp, “Anh tới bệnh viện làm gì? Đến thăm ai à?” Nói xong cô lại thấy mình không ý tứ, nên cô lại vội vàng giải thích, “À không, ý của em là... Ừm...”

Nhìn thấy cô có vẻ bối rối, Lộ Tùng Quang đỡ lời, “Anh đến khám bệnh, dạ dày hơi đau.”

Cố Diễn Sinh thở phào, rồi liền vội vã tìm cơ hội rút lui, “Vậy em không làm phiền anh nữa, anh chú ý sức khỏe, em về đây.”

Anh do dự một lúc, rồi đưa tay vén những sợi tóc xõa trên má của Cố Diễn Sinh, thản nhiên nói, “Đi đi, hôm khác anh sẽ tới tìm em.”

Cố Diễn Sinh chào tạm biệt rồi vội vã rút lui. Nghĩ đến câu anh nói hôm khác lại tới tìm, cô trợn tròn mắt. Ra khỏi bệnh viện, cô vẫn còn ngoái lại nhìn, nhưng chỉ thấy dáng đi thong dong của Lộ Tùng Quang.

Đồ ngốc, đi khám bệnh mà vào khu giường bệnh làm gì?

Cố Diễn Sinh định gọi anh, nhưng nghĩ đến chuyện hôm trước, cuối cùng cô quyết định không gọi nữa.

Về đến nhà đúng giờ ăn trưa, Cố Diễn Sinh thay dép đi trong nhà và cô tìm khắp trong khòng khách, phòng ngủ đều không thấy Diệp Túc Bắc, miệng lẩm bẩm liệu có phải anh lại có việc đột xuất không? Bỗng nghe thấy tiếng gọi của anh từ trong bếp vọng ra, “Vợ yêu, vào dọn cơm đi.”

Cố Diễn Sinh quay người lại, từ từ bước vào bếp, cô đứng tựa ở cửa nhìn Diệp Túc Bắc đang mặc chiếc tạp dề có tranh phim hoạt hình của cô, tay áo xắn lên, để lộ cánh tay rắn chắc.

Buổi trưa nắng vàng chói chang. Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu trên khuôn mặt anh thật rạng rỡ. Cố Diễn Sinh lặng lẽ ngắm nhìn anh, lông mi dài, cúi xuống chăm chú thái rau, tiếng dao thái tạo nên một âm thanh có tiết tấu, khiến cho tâm trạng rối bời của cô bỗng bình yên trở lại.

Thấy Cố Diễn Sinh đứng lặng yên không động đậy, Diệp Túc Bắc quay lại nhìn cô đầy nghi vấn, “Sao vậy?”

Cố Diễn Sinh không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến về phía anh, vòng tay qua eo và ôm anh thật chặt. Hơi thở ấm áp quen thuộc của anh từ mũi lan tỏa và bao phủ khắp các giác quan của cô, cô áp sát đầu vào lưng anh, tận hưởng cái cảm giác an toàn này.

Diệp Túc Bắc tưởng cô xảy ra chuyện gì, đặt dao thái xuống, ân cần hỏi han, “Có chuyện gì vậy?”

Cố Diễn Sinh cọ vào lưng anh, lắc lắc đầu.

Diệp Túc Bắc lúc này mới hiểu, cô ấy đang làm nũng. Rồi anh tủm tỉm cười, tiếp tục công việc của mình.

Hai người dính chặt vào nhau, anh cử động, cô cũng cử động, anh ngừng cô cũng ngừng. Diệp Túc Bắc lắc đầu và tiếp tục làm.

Diệp Túc Bắc hiếm có thời gian rảnh rỗi, vừa vào bếp lại vừa đưa cô đi dạo phố, khiến cô có cảm giác được cưng chiều. Thực tế là cô cũng không muốn mua gì, nhưng là con gái, cô vẫn muốn được chồng bỏ thời gian đưa mình đi mua sắm, chỉ để chứng minh tầm quan trọng của bản thân. Không chỉ có vậy, cô còn khát khao được cùng Diệp Túc Bắc tay trong tay đi bộ.

Không phải cuối tuần mà thời tiết lại nóng nực, vì vậy người đi dạo phố không nhiều, các cửa hàng không mấy người qua lại, vắng lặng đến lạ thường. Diệp Túc Bắc mặc dù đã rất kiên nhẫn đưa cô đi mua sắm, nhưng mắt nhìn của anh chẳng ra sao. Quần áo mà anh chọn không phải là những bộ đồ màu đen như nữ tu thì là một màu trắng tinh như mấy học sinh trong các tác phẩm văn học. Mắt nhìn chẳng ra sao đã đành, anh còn chê bai đồ Cố Diễn Sinh chọn, không phải váy quá ngắn thì lưng hở quá nhiều. Đến cuối cùng Cố Diễn Sinh không nhịn được nữa đành phải nói, “Chẳng phải anh thích phụ nữ mặc gợi cảm một chút sao? Lần trước anh đã từng khen ai đó mặc hở lưng đẹp đấy còn gì!”

Diệp Túc Bắc ngụy biện, “Đàn ông nào chẳng thích vợ người mặc càng ít càng tốt, còn vợ mình tất nhiên càng kín đáo càng tốt rồi.”

Cố Diễn Sinh đang tức giận nghe đến đây liền nở một nụ cười rất ngọt ngào. Mỗi lần Diệp Túc Bắc tỏ ra trẻ con như vậy, trái tim cô lại bắt đầu tan chảy.

Một ngày trôi qua êm đềm, thậm chí có thể nói là thật ấm áp. Mặc dù Cố Diễn Sinh chỉ mua được một đôi giày cao gót, nhưng cũng được đi đã đôi chân. Không ngờ đến bữa tối lại xảy ra một chuyện khiến Cố Diễn Sinh lại nổi cơn tam bành.

Họ đi ăn ở một nhà hàng Ma Cao. Cố Diễn Sinh vào nhà vệ sinh một lát, quay ra đã không thấy Diệp Túc Bắc đâu, cô vội vàng đi tìm, quay một vòng bỗng cô nhìn thấy Diệp Túc Bắc đang đỡ một cô gái ra ngoài. Chuyện vốn đã chẳng có gì, nhưng khi cô nhìn thấy một cô gái đang uốn éo quanh Diệp Túc Bắc, cô không kìm được nữa. Cô đùng đùng tức giận xông tới trước mặt người phụ nữ đang dính chặt vào Diệp Túc Bắc, giọng cười cười nhưng rất cứng rắn, “Không biết cô đây tìm chồng tôi có chuyện gì không?” Cô nhấn mạnh vào 2 chữ “chồng tôi” và lầm lì lườm Diệp Túc Bắc.

Diệp Túc Bắc không biết nói sao, chỉ nhún vai trả lời, “Cô gái này vừa bị ngã cạnh bàn chúng ta ngồi, cô ấy nhờ anh đỡ cô ấy ra bãi đỗ xe, chỉ vậy thôi.”

Cố Diễn Sinh trợn mắt nhìn anh. Trùng hợp quá nhỉ, lại ngã ngay cạnh anh, xem ra không chỉ đơn giản là đưa đến bãi đỗ xe đâu nhỉ? Tên ngốc này không biết là ngốc thật hay giả ngốc vậy? Ai bảo trông anh phong độ lắm cơ?

Cô nhắm mắt và cười, rồi quay sang đỡ cô gái “bị ngã” đó và nói, “Để tôi đưa cô đi, anh xã tôi cũng không quen đường ở đây.”

“Tôi...” Cô gái đó nhìn về phía Diệp Túc Bắc, chưa kịp nói gì thì Cố Diễn Sinh đã kéo cô đi.

Chưa tới bãi đỗ xe, cô gái “bị ngã” kia đã thản nhiên nói, “Được rồi”. Cô ta không thèm nhìn Cố Diễn Sinh, lẩm bẩm, “Đồ lắm chuyện!”

Cố Diễn Sinh cũng không phải là tay vừa, cô liền tỏ thái độ, “Lần sau có ra tay thì phải nhìn cho rõ xem chủ nhân là ai, nhiều người cô không lừa được đâu.”

Không cần đoán cũng biết, sau khi quay trở lại bàn, suốt bữa ăn cô không thèm nhìn Diệp Túc Bắc lấy một cái.

Diệp Túc Bắc vẻ mặt vô tội, muốn dỗ dành cô nhưng lại không biết phải làm thế nào. Cả bữa ăn không khí căng thẳng, không ai được ngon miệng.

Trở về nhà Cố Diễn Sinh vẫn còn giận, không thèm chú ý tới Diệp Túc Bắc. Cô đi ra rồi lại đi vào với vẻ mặt lạnh lùng khiến Diệp Túc Bắc cũng đau đầu và bối rối. Dựa vào dáng người cao to, anh đứng chặn trước cửa phòng ngủ, chắn đường Cố Diễn Sinh, cười tươi dỗ dành, “Vợ yêu sao vậy? Mọi việc chẳng phải rất tốt sao? Sao bỗng dưng lại tức giận thế?”

Cố Diễn Sinh lườm anh một cái, giọng lạnh lùng, “Anh không biết mình làm sai cái gì sao?”

Diệp Túc Bắc nghĩ một lúc, “Không nên giúp đỡ phụ nữ lạ phải không?”

“Sai!” Cố Diễn Sinh chỉ vào mũi anh, “Sai ở cái mặt gây họa của anh ấy!” Cô tức giận đi đi lại lại, “Anh nên biết phân biệt một chút có được không? Người nào cần giúp đỡ, người nào không cần quan tâm. Anh đừng nói với em là đến điều này anh cũng không biết. Em là vợ của anh, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em chưa?”

“Anh sai rồi. Phải làm thế nào vợ yêu của anh mới hết giận?” Diệp Túc Bắc như đứa trẻ vừa bị giáo huấn. Ánh mắt ẩn chứa một nụ cười tinh nghịch. Cố Diễn Sinh thấy vậy càng tức giận hơn. Cô chỉ vào góc tường, nói với anh như đang phạt một học sinh cá biệt, “Anh, anh đứng đó, đến khi nào em hết giận mới được trở về phòng ngủ!”

Diệp Túc Bắc không ngờ cô lại giở chiêu này ra, có vẻ gượng gạo, “Anh có phải là con nít đâu, hay chúng ta đổi hình phạt khác nhé?” Anh vẫn cố cười, “Hay cho anh bị trừng phạt trên giường được không? Nặng quá thì cho anh nằm là được chứ gì?”

“Hừ”, Cố Diễn Sinh nói, “Thích đứng hay không?”

Kết quả cuối cùng tất nhiên chiến thắng đã thuộc về người có thế mạnh là Cố Diễn Sinh. Diệp Túc Bắc mặc bộ quần áo đôi ở nhà mà Cố Diễn Sinh mua cho anh, đi đôi dép lê trong nhà và đứng ở góc tường. Lúc Cố Diễn Sinh lại ra để xem, lần nào anh cũng nhìn cô với ánh mắt thơ ngây vô tội. Đã nhiều lần suýt chút nữa cô mềm lòng.

Cố Diễn Sinh mừng thầm trong lòng, nhưng cô vẫn tỏ ra lạnh lùng trở về phòng ngủ xem tivi. Xem hết chương trình này đến chương trình khác, cuối cùng đã đến chương trình giữa đêm khuya, Cố Diễn Sinh nghĩ như vậy là đủ, rón rén ra ngoài, định cho Diệp Túc Bắc vào ngủ.

Không ngờ góc tường chẳng có Diệp Túc Bắc. Cô nhìn quanh phòng khách, vẫn không thấy anh. Đang định vào các phòng khác tìm, bỗng tiếng của Diệp Túc Bắc văng vẳng ngay sau lưng, “Vợ yêu, em tìm anh à?”

Cố Diễn Sinh sợ hết hồn, mắt trợn tròn. Còn chưa để cô kịp hét, Diệp Túc Bắc liền bế thốc cô lên. Cô kêu to một tiếng rồi ôm chặt lấy cổ anh.

Diệp Túc Bắc cười tinh nghịch, cúi xuống nhìn sâu vào mắt cô, khoảng cách rất gần, hơi thở cũng rất sát, tim cô đập mạnh. Mặt đỏ bừng. Diệp Túc Bằng nhìn cô say đắm, giọng thì thầm gợi cảm, và đầy ham muốn, “Bị phạt đứng dễ nghĩ lung tung, nghĩ lung tung thì dễ manh động lắm vợ ạ.”