Mị Thiếp Thượng Vị

Chương 6


A Vũ nhìn quanh, chỉ thấy tiểu viện này rất rộng rãi, lác đác vài hòn giả sơn, còn có cả hành lang gấp khúc dẫn lên lầu. Hành lang này kéo dài ra tận hậu viện, cây cỏ và đá núi được bố trí xen kẽ một cách khéo léo.

Trước khi theo thái tử, A Vũ cũng từng được hưởng những ngày tháng áo gấm cơm ngon, không phải là không biết gì. Nhưng khi nhìn thấy tiểu viện này, nàng cũng phải thầm thán phục. Tiểu viện tuy không lớn, nhưng công phu xây dựng rất tinh xảo, từng chi tiết đều được chăm chút kỹ càng.

A Vũ theo sau Tôn ma ma bước vào trong. Trong viện có hai dãy nhà chính Bắc Nam, kiểu mái nhà gấp khúc, trước bậc thềm có bảy, tám tiểu nha hoàn mặc váy xanh nhạt, đứng cúi đầu yên lặng.

Tôn ma ma dừng lại, A Vũ cũng dừng theo.

Tôn ma ma liếc A Vũ một cái rồi nói: “Ngươi mới đến đây, không được vô lễ trước mặt quý nhân. Quỳ xuống đi.”

A Vũ hiểu rằng nhịn nhục trước mắt mới là điều khôn ngoan nhất, bèn ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”

Nói rồi, nàng quỳ xuống trước bậc thềm.

Những viên gạch vuông họa tiết lót dưới đất đã hơi nhô lên. A Vũ mặc áo mỏng, đầu gối chạm xuống, đau đến nhói lên.

Nàng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn nhẫn nhịn.

Tôn ma ma khẽ ra hiệu với một tỳ nữ đang đứng trước bậc thềm. Đôi môi bà mấp máy như đang nói gì đó, nhưng không phát ra tiếng.

Tỳ nữ hiểu ý, dùng tay ra hiệu bảo nàng chờ, sau đó đi vào thông báo.

Quá trình này diễn ra trong im lặng. Hiển nhiên, những người hầu lâu năm này đều đã quen thuộc với quy củ và phép tắc.

A Vũ dù chưa gặp thái tử phi, nhưng đã cảm nhận được sự cao quý của nàng ta, còn bản thân mình thì thật nhỏ bé.

Nàng cúi mắt lặng lẽ chờ đợi, chờ phán quyết của vị quý nhân này.

Trong sân yên tĩnh không một tiếng động, thỉnh thoảng lại có tiếng cười nói từ trong phòng vọng ra, nghe như bên trong đang có khách.

A Vũ quỳ đến mức đầu gối đau buốt, nhưng bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng không dám cử động, chỉ có thể khẽ dịch người để giảm bớt đau nhức.

Trong lúc mệt mỏi chờ đợi, nàng ngước nhìn về phía chính phòng, phát hiện khung cửa sổ dưới ánh mặt trời lấp lánh. Nhìn kỹ, nàng mới nhận ra trên khung cửa có khảm minh ngọc.

Nàng lớn lên ở vùng biển, biết rõ minh ngọc là gì. Lúc nhỏ, nhà bên cạnh có một ca ca từng làm nghề này.

Minh ngọc được làm từ vỏ sò, trải qua rất nhiều công đoạn mới có thể mài thành từng miếng mỏng, trong suốt và sáng bóng. Giá trị của minh ngọc rất cao, người bình thường không thể mua nổi.

Ký ức thuở ấu thơ hiện về khiến lòng nàng bỗng chốc mơ hồ. Tất cả những gì xảy ra trong hai năm qua như một giấc mộng vậy.

Lúc nhỏ, gia đình nàng không giàu có nhưng lại rất hòa thuận, êm đềm. Vì cơ thể A Vũ yếu ớt từ nhỏ, nàng luôn được cha mẹ và huynh trưởng yêu thương chiều chuộng, không ai nỡ làm nàng buồn.

Vậy mà không ngờ, năm mười bốn tuổi, cuộc sống của nàng lại thay đổi hoàn toàn, rơi xuống đáy vực sâu.

Những gì đã xảy ra, nghĩ lại chỉ như một cơn mộng mị. Nàng chỉ mong mình có thể quên đi tất cả.

Đúng lúc ấy, tiếng cười nói từ trong phòng lại vọng ra. A Vũ nhìn về phía đó, thấy trên bậc thềm có một tấm rèm lụa xanh lam treo trên móc đồng. Chiếc rèm khẽ lay động, rồi bị người ta vén lên. Sau đó, một nha hoàn từ bên trong bước ra, cung kính dẫn đường.

Nàng lén nhìn sang, phát hiện những nha hoàn đang vây quanh hai vị tiểu thư trẻ tuổi.

Hai tiểu thư này vừa nhìn đã biết xuất thân cao quý, y phục lộng lẫy, trang sức đầy đầu toàn ngọc ngà châu báu khiến người khác không dám ngước nhìn. Đám nha hoàn xung quanh cũng đều cúi đầu, thu lại vẻ mặt.