Tang Thế Sinh Tồn

Chương 7

Chương 7: Thương xá [2]
Xuyên qua bên ngoài trong suốt cửa thủy tinh, sẽ gặp bên trong dựng thẳng bốn tấm inox màu đen bao vây cửa thủy tinh lớn, đẩy ra cánh kia này, ánh vào mi mắt là bên trong thương xá cao lớn vô cùng. Thương xá thiết kế là trung gian rộng mở, cửa hàng vòng quanh thành vòng tròn, khiến trong suốt thủy tinh trên đỉnh tầng có thể trực tiếp xuyên thấu, đem ánh sáng chiếu tiến vào.

Ở trung gian không trung treo thật nhiều trang sức thủy tinh lóe sáng. Đá cẩm thạch màu đen, mỗi một khoảng cách trồng cây dừa nhân tạo, xung quanh cây có đá cẩm thạch điêu khắc tinh mỹ. Tuy rằng trang hoàng đẹp như vậy, nhưng bây giờ cửa hàng tầng trệt đồ đạc rớt lung tung, trên đất rơi giấy quảng cáo, cà phê bị đánh nghiêng, trên mặt còn lưu lại chói mắt hồng nâu vết máu.

Nhìn đến vết máu này, Vương Dương hưng phấn tâm tình hơi bình tĩnh lại, nhắc nhở người khác nói.

“Mọi người cố gắng tập trung cùng một chỗ, không cần chạy lung tung. Chỗ này không chừng có cương thi đi ra, cẩn thận là hơn, nếu xảy ra bất trắc sẽ khó tự bảo vệ mình.”

“Ừm…” Hai người đằng sau gật đầu, nắm chặt tay đối phương.

Vương Dương hướng Tiếu Dịch ra hiệu, bốn người đi vào tầng trệt có bảng đồ hướng dẫn khu vực thương xá. Cậu buồn bực mắng.

“X nó! Là thằng nào thiết kế khu vực, có ai đem khu thực phẩm quăng lên tầng cao nhất?”

Vốn tưởng rằng sẽ là tầng trệt hoặc tầng trệt, ai biết lại ở tầng cao nhất. Như vậy không chỉ lãng phí thời gian, nếu đi lên, bị bao vây sẽ rất khó xuống dưới…

Xem như bọn họ xui xẻo. Thương xá này gần nhất mới thay đổi chủ, muốn cách tân, đem khu vực phân chia một lần nữa bố trí trang hoàng, vừa lúc đem khu thực phẩm an bài ở tầng cao nhất. Thật tình cờ khiến bọn họ gặp được.

Ngẩng đầu nhìn đỉnh tầng chiếu xạ ánh nắng chói mắt, Vương Dương suy tư một phen. Nắng gắt như vậy, chắc cương thi không tới quậy đâu, đám đàn ông bọn họ đi mấy tầng lầu mau chóng thu thập, chắc là có thể an toàn rời đi trước khi mặt trời lặn.

“Vậy, chúng ta cứ đi lên đi.”

Mọi người bước lên cầu thang cuốn đã ngừng hoạt động, một tầng lại một tầng đi, đi rồi mấy tầng, nhìn đến tầng bán đồ nam, họ dừng lại, Vương Dương đi đầu tiến lên. Tuy rằng đồ tây hàng hiệu siêu đắt tiền thiết kế không tệ, Vương Dương lấy mấy bộ vừa mắt ở trước gương ướm thử. Đáng tiếc bọn họ đang chạy nạn, bộ đồ này không chịu được bẩn, không dày, vận động cũng không phương tiện, Vương Dương chỉ có thể bặm môi bỏ qua. Trái lại hai công viên chức kia rất thích quần áo này, vội vàng mặc vào người, còn cầm thêm mấy bộ.

Vương Dương liếc mắt bọn họ, thấy Phương Chí Hoành khom người cho Lý Du thử giày da. Vương Dương thật nói không nên lời, mặc giày da, còn là giày mới, có thể chạy xa sao….Này không phải tự tìm phiền phức?

Quay đầu không thấy Tiếu Dịch, Vương Dương vốn tưởng nói không cần chạy loạn, ai biết hắn trước biến mất, cũng thật quá không quan niệm hợp tác tổ chức?

Vương Dương thăm dò nhìn xung quanh, ở cách hơn mười thước xa, rốt cuộc nhìn đến hình bóng Tiếu Dịch. Cậu chạy đi qua xem, phát hiện Tiếu Dịch đang lấy lều cắm trại dã ngoại, quần áo đồ dùng sinh hoạt trong dã ngoại.

“Hi, ông thật biết tìm đồ.” Vương Dương từ tủ thủy tinh lấy ra con dao quân dụng có nhiều công năng xoay trong tay xem xét, lại đánh giá mấy bộ quần áo chuyên thiết kế cho dã ngoại sinh tồn chịu được ma sát, ba lô phòng nước cái gì, những đồ dùng này rất thích hợp hoàn cảnh hiện tại của họ.

Cậu lập tức tìm kiếm chính mình thích quần áo, còn có rắn chắc ba lô. Cậu lấy đôi giày bền chắc, đem trên chân cũ giày thể thao đá văng ra, mặc vào đôi giày da trâu mới, cột chắc, vừa lòng dậm chân một cái.

Kéo khóa ba lô chống nước, Vương Dương say mê soi gương. Trong gương chiếu ra người đàn ông thân hình rắn chắc chân dài, mày kiếm mắt sao, ngũ quan khắc sâu, mang theo lưu manh tươi cười. Người trong gương tự kỷ nhướng mày, vuốt vốt đầu tóc quăn. Vương Dương vừa lòng muốn tìm Tiếu Dịch khoe trang phục.

Cậu quay đầu nhìn, đã thấy Tiếu Dịch cởi bỏ trên người áo thun, cơ thể bởi vì duỗi thân mà vươn dài ra. Tuy nói Tiếu Dịch làn da tái nhợt, không tưởng được bỏ đi quần áo dáng người thật dễ nhìn. Cơ bắp vừa phải, ẩn ẩn lộ ra cơ bụng sáu múi, đường cong cơ thể tựa như con báo, tràn đầy sức bật.

Cái này làm cho mỗi ngày phải vận động mới giữ được dáng người tốt Vương Dương vừa hâm mộ vừa Ghen tỵ. Tên này mỗi ngày đều chỉ biết chơi game, sao có thể luyện ra dáng người như vậy? Thế này làm sao cho người khác sống đây….Ánh mắt đảo qua, sau lưng Tiếu Dịch, bên hông dường như có xăm hình gì đó. Không đợi cậu thấy rõ ràng đã bị Tiếu Dịch mặc vào quần áo chặn lại.

“Này! Sau lưng ông xăm cái gì vậy? Tên người yêu hả?” Ông tám nhảy đi qua nhấc lên vạt áo sau lưng Tiếu Dịch.

Cậu nhìn sát vào nói.

“XGNZ084324K? Cái gì vậy?” Cứ nghĩ là một chuỗi tiếng anh hình xăm, nhưng không nghĩ đến là chuỗi dãy số tựa như mã vạch kỳ quái, Vương Dương sửng sốt.

Tay nhanh chóng kéo xuống vạt áo, Tiếu Dịch ngồi xổm thay giày, cúi mặt không có biểu tình trả lời. “Ừ, là tên bạn gái cũ.”

“Lừa quỷ hả? Bạn gái nào có cái tên đặc biệt như vậy?” Vương Dương khô khan cười, cảm giác có chút xấu hổ. Con số căn bản không giống như là hình xăm, cái loại này nhìn qua khiến cho người không thoải mái quái dị dãy số, cảm giác như mã số đánh vào trên đồ vật hoặc khắc trên người nô ɭệ. Vương Dương cảm thấy dường như chính mình đã chạm vào điều cấm kỵ.

Cậu đang không biết nói cái gì thì Phương Chí Hoành và Lý Du đã nghe tiếng tìm tới, bống người im lặng tiếp tục hướng về phía trước.

Đến khu vực trang sức, Vương Dương trực tiếp mở ra tủ thủy tinh, lấy một đống đồng hồ đeo trên tay lắc lư so sánh. Cậu đối với một bên lặng yên Tiếu Dịch nhếch lên khóe miệng lưu manh cười.

“Trước đây khi còn ở cô nhi viện, rất nghèo. Hơn bốn mươi đứa nhóc vì bán món đồ chơi mới được quyên tặng mà xúm lại đánh túi bụi. Khi đó tôi nghĩ về sau nếu có tiền, mua sữa đậu nành phải mua hai chén, uống một chén đổ một chén. Mua di động phải mua hai cái, đánh một cái nghe một cái ~ hắc ~ không nghĩ tới hiện tại đồng hồ LC tôi có thể một lúc mang mười cái ~” Nói xong Vương Dương lấy mớ đồng hồ không vừa ý tựa như quăng rác rưởi từ lầu cao thả xuống. Lại xoay người vui vẻ đi phá hư mấy món đồ quý trọng khác.

Bên cạnh từ nhỏ đến lớn cầm tiền lương mồ hôi nước mắt Phương Chí Hoành, đau đứt ruột nhìn Vương Dương nhảy lên thụp xuống nơi nơi phá tư đập bể món đồ xa xỉ, nghĩ: Đứa nhỏ này tâm lý cũng quá vặn vẹo…?

Thoải mái đập bể một mớ Vương Dương hào hứng đi lên tầng trên khu đồ điện. Đứng bên cạnh Phương Chí Hoành và Lý Du rối rắm nhìn Vương Dương bộ dáng muốn đem tủ lạnh đẩy xuống lầu.

Đứng xem nãy giờ Tiếu Dịch rốt cuộc mở miệng.

“Cương thi sẽ bị hấp dẫn lại đây.”

Phương Chí Hoành và Lý Du hai người đầy cõi lòng cảm kích nhìn hắn, rốt cuộc có người đến ngăn lại hành vi điên cuồng của tên điên.

A? Đang chơi vui vẻ Vương Dương bị Tiếu Dịch nói, đầu óc nước vào rốt cuộc lấy lại lý trí. Nếu gây ra động tĩnh lớn, cương thi núp trong chỗ tối và mấy chỗ chung quanh có thể sẽ bị tiếng động lớn mình làm ra bò lại đây. Cậu chảy ròng mồ hôi, đình chỉ hành vi điên khùng.

Tay nắm tủ lạnh từ từ buông ra, Vương Dương sắc mặt đứng đắn nói.

“Ưm….chúng ta mau tìm ăn thôi, đập phá lâu như vậy tôi cũng đói bụng rồi.”

“……..”

“……..”

“……..”