Chương 18: Kẹt xe
Ngày hôm sau đoàn người thu thập đồ đạc, tiếp tục chạy đi.Viên Tư Điềm nhìn Tiếu Dịch ngồi trên xe việt dã, cũng muốn ngồi chung, như vậy cô sẽ càng tiếp cận hắn. Viên Tư Điềm trong mắt lóe tia sáng chờ đợi, vây quanh xe đi vòng vòng. Vương Dương nhìn cô gái này từ lúc sáng sớm đã lảng vãng bên cạnh Tiếu Dịch, ý đồ gây chú ý. Đáng tiếc hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Tiếu Dịch vẫn giữ biểu tình lạnh lùng, như hòa thượng ngồi thiền xem nhẹ cô ta….
Bởi vì Vương Dương rất đồng tình cô gái đáng thương thất tình này, sợ cô ta thật sự lên xe bị Tiếu Dịch kí©ɧ ŧɧí©ɧ khống chế không được phát cuồng, liên lụy mọi người, cậu vươn tay ngăn lại hành vi mở cửa xe của Viên Tư Điềm. Cậu nhếch môi lưu manh cười nói.
“Người đẹp, ngại quá xe tôi đã kín chỗ. Hay là cô ngồi xe cảnh sát bên kia đi. Có Trầm Phương cùng là phái nữ có thể trò chuyện với cô.”
“Hừ, vì sao không cho tôi ngồi xe này? Tôi càng muốn ngồi!”
“Ghế sau đã hết chỗ.” Vương Dương giải thích nói, ngón cái chỉ hướng Phương Chí Hoành và Lý Du hai người.
“Mặt sau chỉ có hai người ngồi, còn có thể thêm một!”
“Ác….” Vương Dương không thể tưởng được cô ta thật đúng là mặt dày đến tận đây. Nguyên lai khi con gái theo đuổi một người, tựa như rồng vượt biển mãnh hổ xuống núi hùng dũng. Đáng tiếc Vương Dương vẫn là kiên trì mặt cười, làm ác nhân chia uyên rẽ thúy.
Chợt thấy Kiều Phi Vũ từ cửa quán bar đi ra, trên mặt đeo kính mác che nắng, bộ dạng vô cùng đáng đánh, liền hưng phấn ngoắc liên tục.
“Kiều Phi Vũ! Ê! Bên này! Bên này!”
Cậu quay đầu lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, thật tiếc nuối nói với Viên Tư Điềm.
“Cô thấy đó, ghế sau ngồi ba người đàn ông, cô có muốn ngồi cũng chen không lọt. Tốt nhất là cùng Trầm Phương thoải mái ngồi xe cảnh sát đi?”
“Ngươi….” Viên Tư Điềm nhìn Kiều Phi Vũ lại đây đem hành lý bỏ vào cốp xe, thản nhiên mở cửa vào trong, chỉ có thể cắn môi dưới hung ác trừng mắt Vương Dương. “Hừ!” Quay đầu thở phì phì ngồi trở lại trong xe cảnh sát.
“Phù ~” Lên xe rốt cuộc có thể thoải mái thở ra, Vương Dương nhấc tay từ túi tiền lấy hộp thuốc lá rút ra một điếu, sờ sờ mấy túi quần không tìm được bật lửa, hỏi bên cạnh Tiếu Dịch. “Ê, có bật lửa không? Không biết của tôi đâu mất rồi, tìm không thấy.”
“Lại đây.” Tiếu Dịch hé miệng phun ra hai chữ.
“Gì?” Bên miệng ngậm thuốc lá chưa mồi lửa, Vương Dương nghi hoặc hướng đầu về phía Tiếu Dịch.
Đột nhiên có bàn tay to đẩy ót Vương Dương cách Tiếu Dịch càng gần, thiếu chút nữa làm đầu cậu đập vào ngực hắn. Bất quá tình huống hiện tại kém không bao nhiêu. Đầu cậu bị Tiếu Dịch đột nhiên ấn lấy, có thể cảm giác tay hắn truyền đến lạnh lẽo, mặt gần như chạm phải ngực Tiếu Dịch. Vì dựa vào quá gần, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tiếu Dịch phun bên tai, lỗ tai cảm giác tê nóng.
Cậu trời sinh lỗ tai mẫn cảm, chỉ thấy rất ngứa, Vương Dương muốn đẩy Tiếu Dịch ra. Lúc này một cái bật lửa tiến đến đầu thuốc lá bên môi Vương Dương, cậu càng gần sát mồi lửa, rít một ngụm thuốc lá, thoải mái híp mắt.
Cậu không biết bị Tiếu Dịch ôm đầu, gần như là nép vào người Tiếu Dịch, tư thế mập mờ làm cho người ngồi ghế sau nghĩ lung tung.
Lý Du mặt đỏ nhìn hai người ngồi đằng trước, một cái là sáng sủa tuấn tú một cái sắc mặt lạnh băng, hai người dựa sát vào nhau. Y lén lút giật ống tay áo Phương Chí Hoành, nhỏ giọng hỏi.
“Bọn họ…cũng là?”
“Ác, chắc là thế.” Trong khoảng thời gian ở chung này Phương Chí Hoành không nhìn ra được hai người kia có khuynh hướng đó hay không. Nhưng hiện tại bầu không khí này cứ thấy có gì đó tương tự.
Hiện tại cô đơn một người Kiều Phi Vũ, tâm tình không tốt mở miệng.
“Ê, đằng trước, còn không mau lái xe?”
Tiếu Dịch nhìn cái đầu khó khăn lắm dựa sát mình nay rời đi, trong tay cảm xúc tơ lụa mềm mại biến mất. Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt, con người nhan sắc trở nên sâu thẳm mơ hồ rực cháy.
Vương Dương giãy dụa thoát khỏi móng vuốt Tiếu Dịch, tay kẹp điếu thuốc phun khói đáp.
“Gấp gáp cái gì? Tôi đang hút thuốc, xe bên Dương Nhất Hàng còn chưa khởi động kìa.”
Lúc này bộ đàm phát ra sàn sạt tiếng vang. Vương Dương vội vàng cầm lên bộ đàm ấn nút mở, hỏi.
“Này?’
“Vương Dương, mọi người đã lên xe hết rồi?”
“Ừ, đều đã lên hết.”
“Tốt lắm, tôi đi phía trước dẫn đường, cậu theo sau, trên đường cẩn thận.”
“Ok!”
Vương Dương tắt bộ đàm, khởi động máy xe, lẩm bẩm.
“Ai, hy vọng hôm nay có thể an toàn ra khỏi, cứ đánh cương thi chán chết được. Tôi bắt đầu nhớ máy vi tính, thức ăn nóng, và người đẹp không cắn người.”
Ngươi đừng mơ sẽ có người đẹp, Kiều Phi Vũ ngồi ở phía sau nhìn Tiếu Dịch tựa vào cửa sổ mặt không biểu tình trầm lặng. Bằng của ngươi vị kia ham muốn độc chiếm, cùng lắm thỏa mãn hai yêu cầu đồ ăn và máy vi tính của ngươi mà thôi.
Kiều Phi Vũ trong lòng suy nghĩ, ngày hôm qua gã đích thân thể nghiệm ánh mắt sâu trầm đáng sợ của người này. Tuy chỉ là liếc mắt một cái, gã đại khái hiểu được Tiếu Dịch là loại người ham muốn độc chiếm mạnh, thích gì thì làm cái đó. Nếu bên cạnh Vương Dương thật sự xuất hiện cô gái đẹp, có khả năng sẽ bị hắn vô tình giải quyết.
Đem xe lái trở lại đường cái, hôm qua trời mưa khiến thời tiết hôm nay tiếp tục âm u. Cương thi tốp năm tốp ba loạng choạng ở trên đường xem xét. Tại ban ngày ánh sáng không mạnh như hôm nay, cho dù không phải tất cả cương thi đều dám ban ngày ra ngoài, nhưng cũng không thiếu một số luẩn quẩn chung quanh.
Càng đi về phía trước, cảnh sắc hai bên càng trở nên đơn điệu. Theo trung tâm khu phố nhà cao lầu đến khu dân cư nhỏ, rồi lại từ khu dân cư đến ven đường nhà nhỏ, lại theo nhà nhỏ biến thành số ít nhà lá đơn sơ.
Tương phản là ven đường xe hơi chạy ngày càng nhiều. Bất đồng tên, bất đồng phong cách, bất đồng trình độ cũ mới, tất cả xe đều lộn xộn ngừng ở ven đường. Càng đi tới xe chắn ở đường cái ngày càng nhiều. Cho đến khi thấy phía trước các tòa lầu cao trong thành thị, cũng chính là đã tới gần khu phồn hoa cửa Đông. Trên đường xe chật như nêm cối, mặt đường đã phá hư, không thể lái xe chen tới được.
Vương Dương mở cửa xuống xe, nhanh gọn nhảy lên mui xe, ngậm thuốc lá nhìn phía trước.
“Thế nào? Xe còn có thể chạy tới không?” Phương Chí Hoành từ trong xe ló ra, ngẩng đầu hỏi Vương Dương.
Vương Dương mắt nhìn phương xa, bị tình cảnh đồ sộ làm cho rung động, bất giác huýt sáo.
“Sao thế?” Cậu cảm giác xe rung rinh, vừa quay đầu lại đã thấy Tiếu Dịch cũng đứng trên mui xe.
Kiều Phi Vũ bất mãn ở trong xe lớn tiếng oán giận.
“Các người cứ leo lên xe, cho rằng xe này là xe tăng ư? Không sợ nó bị đạp dẹp à.”
“Yên tâm, xe này đủ rắn chắc.” Như là cố ý phản bác Kiều Phi Vũ, Vương Dương ác liệt dậm chân một cái. Xe lắc lư lắc lư, người trong xe lại giận dữ mắng to. Vương Dương đắc ý cười rít một hơi thuốc cuối cùng, dụi tắt đầu thuốc, thuốc lá từ trong tay bắn ra trên không trung bay một đường cong.
Vương Dương chỉ cảnh tượng đồ sộ phía trước cho Tiếu Dịch xem.
“Nhìn thấy không? Càng ngày càng có bộ dạng tận thế.”
Chỉ thấy đằng trước ngón tay Vương Dương chỉ, con đường thật dài cửa Đông tràn đầy các loại xe tựa như đàn kiến, hàng xe kéo dài đến cuối chân trời nhìn không thấy. Ngay cả ven đường đất bằng phẳng đều chật ních xe, cứ như là biển xe hơi.
Kỳ thật tình trạng như vậy ở tỉnh B giờ cao điểm cũng có thể thấy, cảnh tượng kẹt xe rồng rắn. Nhưng hiện tại nhìn đến tình hình hoàn toàn không thể đánh đồng với kẹt xe.
Bởi vì lúc kẹt xe tốt xấu có thể nghe được bốn phía đủ loại tạp âm. Như phẫn nộ chửi bậy, sốt ruột nhấn kèn, con nít khóc nháo, đèn pha các loại, âm thanh phát ra từ radio, xì xầm trò chuyện. Nhưng hiện tại trước mắt là biển xe đếm không hết, lại một mảnh tĩnh mịch không có gì tiếng vang, không có hơi thở người sống. Trong xe đều trống rỗng, tối như mực. Phối hợp với bầu trời mây đen âm u, có vẻ thê lương mà quỷ dị.
Vương Dương ngồi xổm trên mui xe, cúi đầu hỏi mấy người đã bước ra khỏi xe.
“Phía trước đều bị xe chặn, xem ra không thể lái vượt qua. Nơi này một bóng người cũng không có, anh xác định chúng ta đi đúng là cửa Đông ư?”
“Đường này đúng rồi, tôi chính là từ bên này tới. Nhưng lúc trước không có nhiều xe như vậy.” Dương Nhất Hàng cũng giật mình trên đường đột nhiên tăng nhiều xe, bất đắc dĩ xác nhận và trả lời thuyết phục.
“Phía trước thật sự an toàn sao? Quá im lặng….” Nhiều xe như vậy đại biểu có nhiều người đã tới, nhưng hiện tại im lặng vậy thì mọi người đã chạy đi đâu rồi? Vương Dương trong lòng có cảm giác bất an.
“Chắc là mọi người bỏ xe chạy bằng chân, xe bất tiện không mang đi được. Cho nên chỗ này im lặng là rất bình thường, chứng minh mọi người đều an toàn rút khỏi dưới sự trợ giúp của quân đội ZF.” Trong lòng tràn ngập yên vui hy vọng, Lý Du không có nhiều nghi vấn, khẳng định mọi người đã rút lui rồi mới yên tĩnh như vậy. Lý Du quay đầu, hy vọng Phương Chí Hoành đồng ý lời mình. “Chí Hoành, anh nói có đúng không?”
“Ừm, em nói đúng, chắc chắn mọi người đã an toàn rút lui.” Phương Chí Hoành đáp, cúi đầu ôn nhu vuốt ve hai má Lý Du lóe đôi mắt chờ mong.
“Vậy được rồi.” Vương Dương không thèm quan tâm nhún vai, nhanh nhẹn nhảy xuống mui xe, vỗ bụi trên người, lấy từ cốp xe ba lô của mình. “Chúng ta hãy chuẩn bị đồ đạc, giờ còn cách một đoạn mới đến cửa Đông, hiện tại xe không qua được chỉ có thể đi bộ.”
Dương Nhất Hàng gật đầu, đồng ý nói. “Mọi người nhanh đi lấy đồ của mình, từ giờ bắt đầu chúng ta phải đi bằng chân. Hiện tại chúng ta không có vũ khí phòng thân, mọi người cẩn thận một chút, chú ý cương thi có khả năng đột kích.” Dương Nhất Hàng ngửa đầu nhìn bầu trời âm u, tỷ lệ cương thi xuất hiện rất lớn.
Mọi người đem đồ vật đeo xong, trong tay đều nắm các loại vũ khí, cẩn thận vòng qua một chiếc xe hơi chắn giữa đường, đi hướng về cửa Đông khu phồn hoa từng bước một tiến tới.