Chim Hoàng Yến Cao 1m9

Chương 11

“Này, này, này! Mấy người định đưa tôi đi đâu hả?!”

Chiếc xe chầm chậm đi vào một khu biệt thự riêng, băng qua bãi cỏ rộng lớn. Dọc đường, những con công xòe đuôi kiêu hãnh, đàn lạc đà Alpaca chạy nhảy tung tăng, và trên hồ là những cặp thiên nga đen trắng. Xe tiếp tục qua một loạt các căn biệt thự nhỏ kiểu Âu, cuối cùng dừng lại trước một biệt thự vườn rộng lớn nằm cạnh hồ.

Bên trong xe, bầu không khí khá căng thẳng.

Ngồi ở ghế phụ, Văn Yến quay đầu nhìn về phía Trần Dư Bác, người đang bị trói chặt bởi dây thừng và ép ngồi trên ghế sau bởi mấy tên vệ sĩ. Nhìn thấy cậu vẫn đang cố gắng vùng vẫy, anh ta nhàn nhạt nói:

“Giấu hết mấy cái tò mò của cậu đi, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Trần Dư Bác chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện như thế này. Cơ bắp toàn thân căng chặt, cậu cố gắng phản kháng, ánh mắt đầy giận dữ nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt:

“Bắt cóc là phạm pháp đấy! Các người muốn làm gì tôi?! Tôi báo cảnh sát rồi đấy!”

Một tên vệ sĩ bên cạnh nhìn thấy dây thừng bắt đầu có dấu hiệu sắp đứt, thầm thở dài:

“…”

Anh bạn, đã làm đứt ba cái còng tay, ba sợi dây thừng rồi, đừng vùng vẫy nữa.

Thằng nhóc này là kiểu gì mà sức mạnh kinh người thế?

“Đúng là biết đại thiếu gia thích người có dáng vóc đẹp, cậu quả nhiên đã tính toán rất kỹ để tiếp cận,” Văn Yến lạnh lùng nói, ánh mắt lướt qua l*иg ngực rắn chắc bị dây thừng siết chặt của Trần Dư Bác, ánh nhìn tối lại: “Tốt nhất là cậu đừng có ý định quyến rũ đại thiếu gia. Đưa hắn xuống xe.”

Trần Dư Bác: “?”

Mấy người này điên hết rồi à?

Ngay sau đó, cậu bị đám vệ sĩ ném xuống đất mà dây trói trên người vẫn không được tháo.

“…”

Văn Yến bình thản bước xuống xe theo sau.

Cửa xe tự động từ từ đóng lại, chiếc xe chẳng mấy chốc rời đi, để lại một mình Trần Dư Bác đứng đó.

Cậu loạng choạng đứng dậy, toàn thân vẫn bị trói, ánh mắt bối rối nhìn quanh ngôi biệt thự rộng lớn này. Trong lòng cậu thoáng nghĩ tới một khả năng duy nhất: cậu đã thực sự làm phật lòng đại thiếu gia đó.

Từ lúc bị ép lên xe đến giờ đã hơn một giờ đồng hồ. Họ đã rời khỏi thành phố và đến một khu biệt thự gì đó. Ngôi nhà này lớn đến mức đáng sợ. Người đàn ông kia sống ở đây sao? Hắn mang cậu đến đây để làm gì? Chỉ để trêu đùa cậu thôi ư?

“Gâu!!”

Đột nhiên, tiếng sủa dữ dội, tràn đầy sự hung tợn vang lên từ phía xa.