Anh lấy từ túi ra một chiếc khăn tay, đi đến bàn cầm một cây bút, viết gì đó lên khăn, rồi quay lại nhét nhẹ chiếc khăn vào cổ áo của Trần Dư Bác. Sau đó, anh ngẩng lên, bàn tay thon dài như ngọc khẽ đặt lên má cậu, giọng điệu dịu dàng: "Cậu sẽ quay lại tìm tôi."
Bàn tay mảnh khảnh nhưng mềm mại, mát lạnh, áp lên gò má rám nắng của Trần Dư Bác.
Trong đời, cậu chưa từng chạm vào thứ gì mềm mại đến thế.
Cậu hít một hơi thật sâu, liên tục vài lần, ngây người nhìn Đoạn Nghiễn Sơ. Dường như cuối cùng cậu cũng nhận ra mình đang trải qua chuyện gì, yết hầu di chuyển. Ngay sau đó, cậu xoay người, mở cửa, rồi bỏ chạy.
Tốc độ chạy như thi đấu 100m.
Những nhân viên đi ngang hành lang: "?"
Cái gì vừa lao vυ't qua vậy?
Đoạn Nghiễn Sơ đứng bên cửa sổ, chống tay lên lan can, nhìn ra ngoài. Anh có thể nhìn thấy bóng dáng vội vàng chạy trốn qua hành lang kính đối diện.
Đôi chân dài chạy nhanh thật.
Anh cười rất vui vẻ, một nụ cười chân thành mà đã lâu anh chưa có được.
Cuối cùng cũng có người thấy anh không phải để tiến lại gần, mà là để chạy trốn.
Như thế mới đúng.
Chỉ có kẻ ngốc mới dám tiến lại gần anh.
Chiếc vòng cổ hình cánh bướm đen khẽ ánh lên ánh sáng xanh điện tử.
---
Trần Dư Bác không ngờ mình lại bị đuổi việc. Quản lý không đưa ra bất kỳ lý do nào, chỉ trả lương rồi bảo cậu thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức.
Cậu đã làm ở công trường được hai năm, không ngờ lại có ngày gặp phải chuyện như thế. Trong đầu hiện lên hình ảnh con bướm cùng gương mặt đó, cơn giận dâng lên trong lòng.
Có tiền thì hay lắm à? Có thể tùy tiện sỉ nhục người khác sao?
Cậu nén giận, tiếp tục tìm việc. Từ khi ra khỏi cô nhi viện, ngoài 1.000 tệ viện trưởng đưa, cậu phải dựa vào sức mình làm việc lao động nặng nhọc để tự nuôi sống. Cuộc sống vừa tạm ổn định giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu. Bây giờ tìm đâu ra nơi bao ăn bao ở nữa đây?
Cậu tìm việc suốt một tuần.
"Xin lỗi, chúng tôi không thiếu người."
"Thật xin lỗi, chúng tôi không cần người."
"…Đúng vậy, chúng tôi không cần thêm người."
Khó khăn lắm mới tìm được một nơi, vậy mà chưa kịp mừng, đã nhận được cuộc gọi từ họ:
"Thật xin lỗi, anh không phù hợp với vị trí của chúng tôi."
Cậu chạy gần mười công trường, rõ ràng bên ngoài đều treo biển tuyển dụng, nhưng ai cũng nói không cần người. Có nơi vừa nhận lời, ngoảnh đi ngoảnh lại đã thay đổi ý.
Rõ ràng là cùng một giọng điệu.
Ngoài người đó ra thì còn ai vào đây nữa.